Anh là phúc của nhà em

Trần Trí Trắc| 02/10/2021 09:14

ANH LÀPHÚCCỦANHÀEM

Tác giả: TrầnTríTrắc

Nhânvật

MaiHạ- Côgiáogiữ trẻ,25tuổi.Mẹ Hạ – 50 tuổi đã là cô giáo giữ trẻMạnhTuấn–27tuổiCSPCCC

THỜIGIAN,KHÔNGGIAN

ỞHàNội,mùaxuân,buổisáng,tạiphòngkhách

củamộtcănhộchungcưthời bao cấpcủagia đìnhMai Hạ.

MỞMÀN

(Nhạcvàca sinhnhật)

Mai Hạ:

(ĐốithoạiquađiệnthoạivớingườiyêulàThành)AnhThành

à,anhđừng quênsángnay là sinh nhậtlầnthứ25củaemđấy.

(Tiếng

Thành):

Anhnhớ…MaiHạà,anhgọiđiệntớiemđểchúcmừngem

luôn đượchạnhphúcvà hạnh phúc ấy khôngphảitừanh.

MaiHạ

AnhThành,anhbảohạnhphúccủaemkhôngphảitừanh,

nghĩalàthếnào?Anh làchồng tương lai củaemmà?

(TiếngThành):

Từgiâyphútnàyanhkhôngcònlàngườiyêucủaemnữa.

Anhkhôngyêuemnữa.Hainămchúngmìnhyêunhauchỉlànhápthôi,thửthôi.Vĩnhbiệtem!

Mai Hạ:

AnhThành,anhkhôngyêuemnữaư?Emcókhuyếtđiểmgì

với anh đâu?Anhbiến khỏicuộcđờiemdễnhưvậy sao?

(TiếngThành):

Em là cô gái ngoan, tốt. Nhưng em chỉ có một khuyết điểm lànghèo thôi. Anh không thể chung thủy với cái nghèo của mộtcô giáo nuôidạy trẻđược.Chào em,chàomộttình yêunghèo!

(Nhạchát bàisinh nhật vanglên).

Mai Hạ:

Tình yêu là gì? Thơ ca, thần thoại, tiểu thuyết, phim ảnh, sânkhấu…đềudùngnhữnglờilẽđẹpđẽđểcangợinó,coinónhư là thứ đẹp đẽ nhất của nhân loại. Nhưng, hôm nay, sao tôilại không thấy nó trong đời thực? Thời này có tình yêu chânchínhkhông,ngườinghèocótìnhyêukhông?Tôiđãhiếndâng tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình cho tình yêu, màsaolại cókếtquảđauthươngthếnày?

(Có tiếng gõ cửa bênngoài).

Mai Hạ:

(Khôngđểýtớitiếnggõcửa)Ngườitanóicontraichỉcóthể

dànhchotìnhyêumộtlúcchớkhôngphảilàmộtđời.Vì,họcònlotoanđếntiềnbạcvàđịavị.Thếmànhữngngườicon


gái chúng ta lại dại khờ dành cho họ tất cả. Chúng ta ngu quáphải không? Có đúng là khi ta dành tất cả cho họ thì cũng làlúchọ sẽrờixa chúngta?

(Tiếnggõcửa mạnhhơn).

Mai Hạ:

Tìnhyêu,tìnhyêuởđâu?(khóc)

(Tiếnggõcửa mạnhhơn).

Mai Hạ:

Mẹơi!Hômnaymẹlạikhôngthểgặpmặtconrểtươnglaiđượcnữa rồi.Anh ấyđã phảnbộiconrồi!(Khóc)

(Tiếnggõ cửa tiếpvàMạnh Tuấn xuất hiện).

MạnhTuấn:

(CảnhsátPCCC,ômbìnhcứu hỏabước vào)Chàocô…

Mai Hạ:

Anhkhôngthấytôiđangđaukhổđâyà,đangkhócđâyà?Mà

saoanhvàođây được?

Tuấn:

Tôiđãgõcửanhiềulầnvà…sựthậtcửanhàcôkhôngđóng

nêntôi mớivào…

Hạ:

Vào, vào,được rồi vào! Tôihỏianh,anhđã đaukhổnhư tôibị

người yêuđábaogiờchưa?

Tuấn:

Bịngườiyêuđá,đaukhổư?Tôiđãtừngbịvàcũngtừngkhóc

nhưcô…

Hạ:

Anhcóbiếtkhông?Hômnaylàngàysinhnhậtcủatôi, thếmà

anhấynhẫntâmđátôivàođúngcáingàythiêngliêng,trọngđạicủađờitôi(khócthổnthức).

Tuấn:

Khóccũngtốt,sẽlàmvơiđinỗiđautronglòng,nhưngcuối

cùngkhóccũngchẳnglàmthayđổiđượcgìvềmộtmốitìnhđãqua…

Hạ:

Đúng,khôngnênkhócphảikhônganh?Việcgì phảikhóc!

Tuấn:

Đúng, phải cười lên, vì, may mắn ta vô tình đã bỏ được một kẻbạctìnhtrongđời.Vứtđượcnó,rờibỏđượcnó,thậtlàphúc

cho đời ta… (cười hahả).

Hạ

Đúng,phải cườilên.(Cười to trongđau khổ vànướcmắt).


Tuấn

À, xin lỗi, tôi không biết hôm nay là ngày sinh nhật của cô.Lúc này, tôi bỗng trở thành người khách không mời mà đếndự… Tôi không chuẩn bị được quà gì… À… Đây là bình cứuhỏa, tôi mang đến trao cho người hàng xóm của cô theo hợpđồng, nhưng bên đó không có aiở nhà… Nhân tiện, nếu côchophép,tôixintặngbìnhcứuhỏanàylàquàsinhnhậtvà

chúccôluôn luônđượcantoànvới lửa(traobình cứuhỏa).

Hạ:

(Nhậnvàđầyngơngác)Anh…anhlà…làcảnhsátphòng

cháy chữacháy?

Tuấn:

Vâng,tôicông tácởquậnta.

Hạ:

Trônganh rấtquen,rất chilàquen,gặp anh ởđâurồinhỉ?

Tuấn:

Tôichưagặp cô baogiờ?

Hạ

À…tôinghĩrarồi,emđãthấyanhởtrêntiviHàNội.Đúngrồi,anhđãxôngvàocứuhỏa,xôngvàobãolửađểcứumột

giađình bịnạnthoáthiểm…

Tuấn:

Ờ…cóthể… cóthể…

Hạ:

Ôi,anhvĩđạiquá,đãgiànhgiậtvớithầnlửađểcứusốngbaongười,khôngquảnhysinh…vếtsẹotrênmặt,trêntayanh

đây cóphảilà từnhữngngọnlửa?

Tuấn:

Khôngdám…chỉlàcôngviệcthườngngàycủachúngtôithôi.Chúngtôi,nhữngchiếnsĩPCCCđềulàmnhưvậycả

mà…

Hạ:

Anh…Ngườitabảo:gặpgỡlàduyênsố,cònyêunhaulàđịnh

mệnh cóphảikhông anh?

Tuấn:

Việcnày…tôikhôngrõ lắm…

Hạ

Anhcảnhsát…emmuốnanhgiúpđỡemmộtviệccó

đượckhông?

Tuấn:

Côcầntôigiúp gì,xin cứnói

Hạ:

Anh…giúpem…giúp em…


Tuấn

Giúpgì?

Hạ

Emkhó nói quá…

Tuấn

ĐứngtrướcngườichiếnsĩcôngannhândânPCCC,khôngcó

gìphảiengại cả.Xincôcứnói.Tôilắng nghe đây.

Hạ

(Nghẹnngàođầynướcmắt)Anh…anhhãychữacháychoem!

Tuấn:

Chữacháy cho cô?

Tuấn:

Vâng,Chữacháy choem!

Tuấn:

Côcháy?Cháy ởđâu?

Hạ:

Ởđây(chỉvàotimmình)!

Tuấn:

Côcó tính hayđùa?

Hạ

Emkhôngđùađâu?

Tuấn:

Chữacháychotráitim?Chúngtôichỉcónhiệmvụchữacháychotàisảnvậtchấtcủanhândân,chứchưachữacháychotrái

timcon người…

Hạ:

Tráitimconngườicũnglàvậtchấtvàmangnỗiđautâmhồn.

Emvananh,anhcứuđược mà…

Tuấn :

Tôikhônghiểu,cứuthếnào,cứu bằngcách gì bâygiờ?

Hạ

Anh sẽ hiểu,hãyngheem nóirồianh sẽ hiểu. Mẹ em trướcđây cũng làm cô giáo dạy trẻ, mẹ em mới 50 tuổi thôi, nhưngđã nghỉ mất sức, vì trái tim của mẹ em phải cắm những 5 cáistent.Mẹemkhôngthọđượclâunênbốemđãbỏmẹemđểđi với người phụ nữ khác. Tài sản duy nhất và quí giá nhất củaem hiện giờ là mẹ. Hôm nay, sinh nhật của em, em đã hứa đưangười yêu đến ra mắt, để mẹ yên tâm về em. Nhưng… ngườitình bội bạc ấy đã đá em, sẽ không đến. Mẹ em biết việc này,thìtráitimmẹsẽvỡtantành.Emkhôngmuốntộilỗivớimẹ,

không muốn mẹchết…(khócnứcnở).

Tuấn:

Câuchuyệnrấtcảmđộng vàrấtđángthương…

Hạ

Nên anh…hãy dũngcảmhy sinhđểchữacháy cho em!


Tuấn:

Chữacháy cho cô,bằng cáchnào?

Hạ:

Anhhãydũngcảmhysinh,coinhưngườiyêucủaem,tứclàanhấy,đếndựsinhnhậtem,ramắtmẹem,đểmẹemđược

sống vuitrongtráitimbìnhanvàvới5 cáistentcủamình.

Tuấn:

Ý côlà,tôi sẽđóng vaingười yêu củacô?

Hạ:

Vâng.

Tuấn:

Nhỡanh ta lại đếnthìsao?

Hạ

Anhtasẽkhôngđến!

Tuấn:

Nếu đến?

Hạ:

Khôngthểđến.Anhấyđãvĩnhbiệtemrồi,đãchếttrongem

rồi.Nếu cóđến thìchỉ làbóngmamàthôi…

Tuấn:

TôilàchiếnsĩcảnhsátPCCC,chứkhôngphảilànghệsĩ,tôi

khôngbiếtđóngkịch…

Hạ:

Anhthấyemđangcháy,mẹemđangcháy,anhkhôngchịu

cứu cháyhaysao?

Tuấn:

Nhưngviệc này…

Hạ:

Emhỏi anhnhé,anh đãbịngườiyêuđá?

Tuấn:

Đã!Cô ấychêtôi nghèo,khôngthểlàbờvaivữngchắcchocô

ấyngảđầu!

Hạ:

Anhđãtừngramắtbố mẹcôấy?

Tuấn:

Đã.

Hạ:

Thếthì,ngàyấyanhramắtthếnào,thìhômnayanhcũngra

mắtkiểu nhưvậy mà.

Tuấn:

Haihoàncảnh,haiđốitượngkhácnhau.Khôngđược!

Hạ:

Không đượccũng phải được. Anh không chữa cháycho emthìhaimẹconemđềuchếtđấy.Kìa,mẹemđãđichợvềkiarồi…

(Cả2lo lắng,lúngtúng chuẩnbịchovai kịchcủa mình).


MẹHạ:

(Đi chợ về, không để ý tới Tuấn và nói chuyện với Hạ) Giá thịtlợn hôm nay lại tăng. Một mớ cải cúc mà tới 15 ngàn đồng.Đặcbiệt,ngườicủacôngtyvệsinhnhặtđượcmộtbésơsinh

ởđống rác,kiến bâuđầy.Đúng làvô lương tâmquá!

Tuấn:

Cháu chàobácạ.

Mẹ:

Ồ,anhđãđếnđấyà? Gớm anhlàmcongái tôitốiquatrằntrọc

khôngngủđược,sợanhbậnviệckhôngtới.

Hạ:

Anhấyđếntừlúcmẹđichợkìa.Anhấytặngconquàsinh

nhậtbằngcái bìnhcứu hỏanàyđấy.

Mẹ:

Thếthìtốtquá,nhànàymấylầnđimuamàcứkhôngmuađược.Quàgìcũngkhôngbằngbìnhcứuhỏanàyđâuconạ.Ơ

này,khíkhôngphải,tôitrông anh cứquenquenquá?

Hạ:

MẹquenanhấyởtrêntiviHàNộiđấy.Anhấyđãcứuhỏa,

cứu sốngbaonhiêungười mà.

Mẹ:

À,ừ,đúngrồi,tôiđãxemtivimấylần,anhdũngcảm quá.

Hạ:

CảnhsátPCCCnào màchẳng dũngcảm.Quantrọng làanhấy

đẹptrai không cơ.Mẹđánhgiáanh ấy thếnào?

Mẹ

(Ngắmnhìn)Mặtcóvếtbỏngnhữngvẫnđẹptrai,phiphàm,

hiềnlành,kiên nghịvàrất tin yêu…

Hạ:

Mẹkhen nhiềuquá,congái mẹbị lépvếrồi.

Mẹ:

Lépvếmàvẫnđượcngườitayêuquílàcóduyênrồi.Tìnhyêu nào cũng ăn nhau bởi cái duyên con ạ. Anh thấy không,cuộc sống hôm nay đầy vẻ sợ hãi. Nào sợ mất việc làm, sợ rađường bị tai nạn giao thông, sợ ngộ độc thức ăn, sợ ô nhiễmmôitrường,sợmuahànggiả,sợconđuađòihưhỏng…thếmà anh không sợ chết đã dũng cảm cứu bao mạng sống khỏibãolửa, lạikhông sợyêucongáitôinghèo, khôngquyềnthế…Đúnglàanhđángtrọnglắmsao?Ngườitabảosốngvì

mọingườilà đứcphậtđấy.Anh cótâmphậtrồi.


Hạ:

Anhnóigìđichứ,cứđúngđực rathế?

Tuấn:

À… thưabác…thưabác…

Hạ:

Sao lạithưabác,mẹemkhôngđáng đểanh gọimẹhay sao?

Tuấn:

À vâng…thưa….Thưa mẹ…Mẹkhỏe chứạ?

Mẹ:

Tráitimtôicắm5stent,nhữngvẫnsống,hômnaythấyanh

đếnlàtôi vui lắm…(khóccảmđộng)

Hạ:

Mẹ,sao mẹlạikhóc?

Mẹ:

Anh ạ, tôi chỉ có một mụn con gái, 25 tuổi rồi vẫn chưa cómảnh tỉnh vắt vai. Tôi thì bệnh tật chẳng biết sống chết lúcnào… Hôm nay, anh đến, tôi vui lắm, yên tâm rồi… Trời cómắt đấy. Tôi không hỏi bố mẹ gia thế nhà anh, vì, mẹ con tôikhông chọn gia thế, mà… anh là cảnh sát PCCC là đủ chuẩnrồi, tin rồi, đáng yêu rồi. Tôi cũng không hỏi tên anh là gì, cóthủy chung với con gái tôi không? Vì, đã thấy anh ở trên tivilăn vào biển lửa, đã quên mình cứu bao mạng sống là quá trântrọnganhrồi.Nhàtôicóphúcđẻcongáiđượclàmbạnvới

anh rồi (cảmđộng)…Tôiđivàobếp,anh ngồiuốngnước…

Tuấn:

Đểconvàogiúpbác.

Mẹ:

Không cầnđâu.Anhlàkháchquí mà,ai lại thế(vào)

Hạ:

Anhyêntâm,mọithứemchuẩnbịxongcảrồi.Anhgiúpem

bầy bàntiệcđi.

Tuấn:

(Vừakêbàn,sắpxếpvừanóichuyện)Đóngkịchnhưvậy

đượcchưa?

Hạ:

Chưađược.

Tuấn:

Cònlàmgìnữa?

Tuấn:

Phải hônnhaunữa.

Tuấn:

Hônnhau?Thếthìkhó quá.

Hạ:

Tìnhyêulàphảihônnhau.Ngườitabảonụhônlàbiêngiới

củatìnhbạn chuyểnsang tình yêumà?


Tuấn:

Nhưng,chúngta…cóphảitình bạnvàtìnhyêuđâu?

Hạ:

Thìbannãyemđãhỏianhrằng:gặpnhaulàduyênsốkia

mà…

Tuấn:

Đúnglàcócáiduyênsốthật.Nhưngnếuhônemthìembịthiệtthòiquá.Nhữngngườilínhcáchmạngbọnanhkhông

cho phépthế,khôngcó nhâncáchhônbừanhưthế.

Hạ:

Miễn mẹ em vui, mẹ em sống. Mẹ em đã hy sinh trông đợi emnhiều. Em tiếc gì một nụ hôn với người tốt nhất trên đời nàynhư anh. Anh cứ hôn em tự nhiên đi. Mẹ em ở trong bếp vẫntheo dõi tình cảm củaanh đối vớiemđấy.Khôngthấyanhhôn

emlàmẹembuồnđấy(nghẹn ngào).

Tuấn:

Tôi…tôi…

Hạ:

Anhđanggiúpem chữacháy kiamà. Xin lỗianh, emhônanh,hônngườichiếnsĩPCCCdũngcảmcủaquậnta.(Laovàoôm

vàhôn rấtnồng nhiệt)

Mẹ:

(Mangbánhsinhnhậtra,thấyhọhônnhau)Thờitiếthôm

nay đẹp thật,đúnglàmùaxuân con nhỉ?

Hạ:

Mẹthìbaogiờchẳngmêmộtmùaxuân.

Tuấn:

Mẹnóiđúng,mùaxuânhômnayđẹpthật.Mẹơi,conmuốn

nóivới mẹmột điềuquantrọngạ.

Mẹ:

(Gạtđi)Nóigì,nhắtnữangồivàobànhãynói,bâygiờmẹ

đangbận (vàobếp).

Hạ:

Anhđịnhnóigì?

Tuấn:

Tôimuốnnóithậtvớimẹlàtôikhôngphảilàngườiyêucủa

cô,màlàchiến sĩ công an PCCCcủaquậnta.

Hạ:

Aicầnanhnóithật.Nhiềukhinóithậtlạilàtộilỗiđấy.Mẹđã

nhìnthấy anh hôn emmà?

Tuấn:

Đấylàcô hôn tôi,chứtôi cóhôn cô đâu?


Hạ:

Aiphânbiệtđượcnụhônđólàdoanhhaydoemkiachứ?Anh bảokhônghônem,saomôianhmềmmỏngnhưvậy, lưỡi

anhđánh đutrong miệngemdịu dàng,ngọt ngàonhưvậy?

Tuấn:

À,đấylànụhôncủanghệsĩđóngkịchmà,phảinhưthậtchứ,

Bâygiờ cầnphảinóithậtvớibác.

Hạ:

Thếthìanhgiếtemđirồinóithậtvớimẹemrằng:anhkhông

biết chữacháyđâu!

Tuấn:

AnhlàcảnhsátPCCC,biếtchữacháymà.Anhchỉnóithậtvề

hônem,đểmẹkhỏichêtráchnhâncáchcủangườilínhPCCCthôi.

Hạ:

Thếemhônanhthìnhâncáchcủaemlàtầmthường,hư

đốnư?

Tuấn:

Khôngphảithế,tôikhôngnghĩ thế.

Hạ:

NhâncáchcủangườilínhPCCCrấtcaothượng,rấtvĩđại,và

emcóquyềnđạidiệnchonhândânđượchônnhâncáchthầntượng của các anh.(Ômhônnồngnhiệt)

Mẹ:

(Bêmânbátra)Hômnaymùaxuânmàtôicứthấynónghầm

hậpnhưmùahè ấy.

Hạ:

Vì mẹởtrongbếp…

Tuấn:

Màởbếpthìcólửa,nênnhiệtđộởtrongbếpcaohơnởngoài

phòngnàymẹạ.

Mẹ:

ĐúnglàcảnhsátPCCCcókhác,nóicâunàođúngcâuấy(vui

vẻvàobếp)

Hạ:

Nóicâunàođúngcâuấy…(cười khúckhích) Anhtên làgì?

Tuấn:

LàMạnhTuấn,còn têncô?

Hạ:

TênemlàMaiHạ,tứclàngaymaisẽmùahè.Mùahèthìcónhiềunắngvàkhicónhiềunắngthìhoasẽnở,đúng

khônganh?


Tuấn:

Ừ,nhiềunắngthìhoasẽnở,đúngthật,haythậtcôlàm

nghềgì?

Hạ:

Emlàm nghềnuôidạytrẻ,giốngnghềcủamẹemkhixưa.

Tuấn:

Mộtnghềrấtcao cả,nhânđạo,nhân ái,nhân tình…

Hạ:

NghềPCCC củacácanhmớilà caocả,nhânđạo,nhân ái,

nhântình hơn.

Tuấn:

Nghềcủacô lànghềlo chotương lai mộtdân tộc

Hạ:

Nghềcủaanh lànghềlo choanbình củamộtdân tộc.Nghềđó

đòihỏingườichiếnsĩphảidũngcảmhysinhmình…

Tuấn:

Nghềcủacô cũngđòihỏi lòngkiêntrì,baodungvàhysinh

lớn chomầmnonđấtnước…thật caoquí!

Hạ:

Nghềcủaanh caohơn!

Tuấn:

Nghềcủacô caohơn!

Hạ:

Không,nghềcủaanh caohơn!

Tuấn:

Không,nghềcủacô cao hơn…

Mẹ:

(Bêntrong vọng ra)nghềnào cũng cao quícả.Cácconhãy

thắpnếnlên,chuẩn bị ngồivàobàn…

Tất cả:

Vâng ạ.

Hạ:

Trướckhi ngồivào bàn,emchânthành cám ơnanhđãchữa

cháychotìnhemhômnay…

Tuấn:

Đừng nói nặng lời thếMaiHạ!

Hạ:

Sau sinhnhậthômnay,anhcònđếnnhà emnữakhông?

Tuấn:

Còn nghềPCCCtôi cònđến mà!

(Bên trong tiếngmẹkêu:Cháy,cháy,cứu,cứu…)

Hạ:

Kìacháy rồi,bếp cháy rồi (lao vàobếp).

Tuấn:

(Ôm bình chữa cháy lao vào – Ngọn lửa rừng rực, tiếng kêucứuồnàovàrồingọnlửatắt.Mọingườichạy rathởhổn

hển).


Tuấn:

Bếpchứanhiềuvật dụng,bắt cháyquá!

Hạ:

Toànđồchơicủacáccháuđó.

Tuấn:

Phải sắp xếp lại tất cả. Mẹ ơi không nên cắm nhiều phươngtiện dùng điện vào một ổ, dễ chập, cháy lắm. Đặc biệt mẹ phảimởcửahậuthoátnạn,maymàmớichậpmạchđiện,cóbình

cứu hỏadậpluôn,không…thìchếtcảnhà!

Mẹ:

Anhnóiđúng,maitôisẽlàmluôn!Anhđúnglàphúccủa

nhàtôi.

Tuấn:

Maiconsẽđếngiúpgiađìnhtađểphòngcháy,mớiđược!

Mẹ:

Hạ,con cầunguyện rồithổi nến đi!

Hạ:

(HỏiTuấn)Mai anhsẽđến với emkhông?

Tuấn:

Tôi đã nóiđếnlà… tôisẽđến!

Hạ:

Anh đã chữa cháy cho tình em, cho nhà em. Anh là phúc củanhàem,nênemcầunguyện….:ướcgì maianhkhôngđến

em,mà làvề vớiem!

Tất cả:

Zô..ôô…zô (3 ngườinângcốcchúchạnhphúc!)

(Nhạc–hátbài sinhnhật vang lên màn từtừkhép lại…)

Hết

Tác phẩm tham gia “Cuộc vận động sáng tác VHNT về lực lượng cảnh sát PCCC & CNCH”

(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Anh là phúc của nhà em
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO