Cuộc sống hiện đại, nhiửu người thuê ôsin với mong muốn để cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng có phải lúc nà o điửu đó cũng như họ mong muốn. Nhiửu khi vì điửu nà y, điửu nọ, họ đã xao nhãng thiên chức trong gia đình của mình và phó mặc nó cho osin của mình. Và có bao nhiêu chuyện dở khóc, dở cười từ chuyện vợ thì đoảng mà ôsin thì lại đảm.
Con yêu osin hơn mẹ
Chị Hằng lặng cả người khi một ngà y đứa con gái nhử quay người đi từ chối khi chị đưa tay ra đón. Nó quay đi và ôm lấy người giúp việc của gia đình. Rồi chị cũng chợt hiểu ra nguyên nhân của sự trái khoáy ấy: con bé đã được chăm sóc bởi người giúp việc nhiửu hơn chị.
Ngà y chị sinh bé Bông, mẹ chị ở xa, lại phải chăm người chồng ốm yếu nên cũng không giúp chị được nhiửu. Bà nội bé Bông thì cũng đã mất. Đến ngà y chị phải đi là m, hai vợ chồng chị cuống cuồng đi tìm osin, thì may quá có người giới thiệu cho chị một người. Đó là bà Châu, họ hà ng xa nhà anh Tâm, chồng chị.
Mới 50 tuổi, bà Châu vẫn còn rất khửe mạnh, nhanh nhẹn, và từng là m y sĩ trong trạm xá ở quê. Bà không thuộc hà ng không có nhan sắc nhưng chẳng hiểu sao lại quá lứa lỡ thì và ở vậy cho đến giử. Khửi phải nói vợ chồng chị Hằng mừng đến thế nà o khi tìm được người giúp việc ưng ý đến vậy.
Thế là sau khi sinh năm tháng, chị tha hồ đi là m bình thường. Vử đến nhà là con cái đã được cho ăn, nhà cửa sạch sẽ, cơm nước đã xong xuôi. Chị phải và o bếp nấu những món mà ở quê bà không quen nấu mà thôi. Vừa ý với người giúp việc đến vậy, nên chị cũng hoà n toà n yên tâm giao con và công việc gia đình cho bà Châu.
Ngay cả khi con ốm, chị cũng không phải sấp ngửa như những bà mẹ khác, bởi bà Châu đã có thời gian là m y sĩ trong trạm xá, những bệnh của trẻ em trở trời ốm, ho, mọc răng sốt là bà xử lý nhanh và khéo, nên rất ít khi Bông phải và o viện. Và nếu có và o viện thì phần lớn người thức và chăm bé cũng là bà . Lúc nà o bà cũng nhường cho Hằng nghỉ ngơi để cô lấy sức còn đi là m.
Ảnh minh họa.
Ai cũng nói Hằng tìm được người giúp việc mà như bắt được và ng. Quả đúng là như thế, có bà Châu, cuộc sống của vợ chồng chị bớt đi bao nhiêu gánh nặng. Nếu như những người khác khốn khổ vì osin vụng, gian hay ở bẩn thì vợ chồng chị hoà n toà n yên tâm vử người giúp việc nhà mình. Thế nên, dù là họ hà ng xa nhưng mối quan hệ của họ rất thân tình.
Nhưng chính sự hà i lòng đó đã khiến cho chị Hằng không biết tự khi nà o có tính ỷ lại và o ôsin. Mọi việc chăm sóc con cái, vì bận, vì cũng không quen là m nên chị cứ phó mặc cho bà Châu. Chị ít sữa nên cai sữa sớm cho Bông, nên việc cho bé ăn uống đửu một tay bà Châu lo cả. Hai vợ chồng trẻ nên tối tối bé Bông vẫn thường ngủ với bà , chỉ khi nà o nhớ con, hay chồng đi công tác thì chị Hằng mới ngủ với con.
Chẳng biết tự khi nà o, chị đã quen nói với bà Châu những câu đại loại như tiện thể bà là m luôn cho con, bà hộ con một tý...
Rối chị nhận ra, bé Bông bện osin hơn cả bà ngoại lẫn mẹ. Ban đầu chị hằng còn thấy lạ, bởi mình mới là người sinh ra con cơ mà . Mình cũng yêu thương, chăm sóc, mua cho con không thiếu thứ gì mà bé muốn. Thế mà bây giử, nó bện osin còn hơn cả mẹ, nhiửu khi có muốn ngủ với con cũng không được, bởi nó nhất định chỉ ngủ với bà Châu. Có hôm, nó ngủ rồi, chị đón nó vử, đến nửa đêm thức dậy không thấy bà bên cạnh là con bé khóc và chỉ khi bà Châu đón nó mới nín và chịu ngủ.
Đến lúc ấy, người mẹ trẻ mới nhận ra sự thiếu sót và chủ quan của mình và chú ý quan tâm đến con nhiửu hơn.
Chồng bênh osin
Chuyện của Loan, cô tiểu thư nhà già u lại có vẻ bi thảm hơn khi người bênh osin lại là chồng cô chứ không phải con.
Vốn là con gái rượu của một gia đình già u có nên từ bé Loan đã không phải mó tay và o viêc gì. Nhử có bố mẹ lo, lớn lên thì đã có osin. Thế nên khi lớn lên đi lấy chồng, ngoà i tà i sản cho con mang theo, mẹ cô còn lo xa thuê cho cô một osin để cô đỡ vất vả.
Tuấn, chồng cô thì lại vốn xuất thân từ nông thôn lên Hà Nội học. Tuy thà nh đạt, kiếm được nhiửu tiửn nhưng anh vẫn giữ những thói quen sinh hoạt như ở quê. Chính vì thế nên nhiửu khi người để anh có thể tâm sự lại là chị osin chứ không phải là vợ.
Tuấn chỉ coi Thoa, ôsin của vợ chồng anh chỉ như người chị cả trong gia đình chứ không có ý gì khác. Bản thân chị cũng vẫn còn chồng con ở quê, cuộc sống khó khăn, ruộng thì ít nên chị mới lên thà nh phố là m osin.
Dĩ nhiên là Loan không biết nấu ăn. Và đôi khi Tuấn chán ăn sơn hà o hải vị ở ngoà i hà ng với vợ thì vử nhà những món anh muốn ăn lại chỉ có chị Thoa mới nấu được. Mà đó cũng chỉ là những món ăn đơn giản thôi: chuối nấu ốc, canh rau đay ăn với cà muối, cá kho...Và chị Thoa thì nấu lại rất ngon.
Không chỉ nấu ngon, mà chị còn là người mà Tuấn có thể trút bầu tâm sự. Là người ở quê ít được học hà nh nhưng chị Thoa lại là người rất hiểu lý lẽ ở đời. Nên có chuyện gì khúc mắc anh Tuấn vẫn thường tham khảo ý kiến của chị. Những chuyện gia đình anh, có nói thì Loan cũng gạt đi hoặc nghe với thái độ thử ơ, khinh miệt của người thủ đô với mấy chuyện nhà quê. Ngay cả khi bố mẹ anh lên thăm con cái, thì người ông bà nói chuyện thường xuyên và quý mến cũng lại là osin chứ không phải là con dâu.
Thấy chồng mình và chị giúp việc có vẻ thân thiện và hợp nhau, Loan đã hậm hực, mặt nặng mà y nhẹ với chị. Nhưng mối quan hệ của họ trong sáng và chị Thoa là người đúng mực nên có tức anh ách, Loan cũng không có cớ gì để đuổi chị cả.
Nhưng để cho gia đình cô yên ấm, và cũng nhớ chồng con, nên chị Thoa xin thôi việc. Thuyết phục mãi không được, Tuấn đà nh cho chị nghỉ việc. Cơn ghen tuông của Loan lại được thể bùng lên. Cô nói chị Thoa nghỉ việc ở đây để có gì hai người tiện bử hú hí. Quá bực mình với cô vợ kiêu ngạo, hợm hĩnh, anh đã lớn tiếng lại với Loan.
Đó cũng chỉ giọt nước trà n ly mà thôi, bởi từ lâu mối quan hệ của họ cũng không lấy gì là m tốt đẹp. Nửa năm sau, họ chính thức li hôn.