Bụi mía sau hè

Hoàng Khánh Duy| 31/05/2019 09:13

Tôi ra sau hè hạ cây mía to nhất rồi thong thả ngồi róc vỏ nhâm nhi trong buổi trưa hè lộng gió.

Bụi mía sau hè
Tôi ra sau hè hạ cây mía to nhất rồi thong thả ngồi róc vỏ nhâm nhi trong buổi trưa hè lộng gió.

Ông nói: “Mấy bận gió giông quật ngã trụi đám mía sau nhà vậy mà mưa gió đi qua tụi nó lại hồi sinh, mía nhà mình trồng ngon ngọt nhất không đâu sánh bằng”. Ông bưng tách trà ra cái bàn gỗ vừa uống vừa ngắm nhìn bụi mía rung rinh trong nắng chiều rực rỡ. Không nhớ rõ ông tôi trồng đám mía này tự bao giờ, chỉ nhớ rằng ngày xưa mỗi lần đi học về là tôi lại chạy ra sau hè róc mía nhai lấy nhai để, hút lấy thứ nước ngọt ngất ngây chạy dọc trong thân mía. Ký ức tuổi thơ tôi có dòng sông xanh biếc chảy ngang qua trước nhà, có hương lúa trên đồng và ngọt ngào vị thanh tao của mía. Những cây mía thân tím bầm, lá xanh mướt vươn cao khỏi đầu người phất phơ trong gió. Buổi trưa, gió đồng xao xác, gió lay lá mía va vào nhau làm thành khúc nhạc riêng biệt mà chỉ khi tôi về nằm yên trên cánh võng đong đưa bên hè mới nghe thấy được. Khoảnh khắc ấy tôi thấy lòng bình lặng vô ngần…

Tuổi thơ tôi gắn liền với bụi mía sau hè. Bụi mía mọc lên trên mảnh đất lành, hút lấy phù sa rồi vươn lên, bụi mía đã chứng kiến những niềm vui nỗi buồn của thuở thiếu thời, cả những tháng ngày nghèo khổ cơ cực của gia đình mà tôi chẳng bao giờ quên được.

Hồi tôi còn nhỏ, mỗi lần đi chợ là má tôi lại ra hè chọn những cây mía thẳng và to, nhiều nước, má đốn hạ rồi cắt khúc mang ra chợ bán. Chị tôi dành tuổi thanh xuân của mình lo chuyện áo cơm, chị thường ngồi róc sạch mía rồi tỉ mẩn cắt thành từng khoanh ướp lạnh để vào cái thùng nhỏ sau xe đạp rồi ì ạch đạp xe ra cổng trường của tôi bán cho đám nhóc lúc tan trường.

Tôi thường nấp sau gốc phượng hồng nhìn chị tôi xởi lởi bán hàng vặt trước cổng, nhìn nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tảo tần đổ mồ hôi của chị, tự dưng tôi thấy tim mình se lại, một nỗi cảm thương xen lẫn trong tâm hồn thơ trẻ của tôi. Chị tôi, người phụ nữ giản dị như má, hiền từ như bà và mạnh mẽ như ông, người chị sẵn sàng chối từ người đàn ông có thể mang cho chị hạnh phúc cả cuộc đời chỉ để chăm lo cho tôi, đỡ đần cho má.

Tôi thương chị biết nhường nào, thương cái bóng dáng mảnh khảnh dịu dàng và nụ cười hiền lương thánh thiện. Thương chị, tôi thương cả con đường quê hương sớm hôm có dáng chị đi về, thương bờ bãi sông quê chiều chiều chị tôi xách cái rổ ra ngồi vớt lục bình về băm nhuyễn cho đàn vịt ăn no béo. Thuở cơ hàn được sống bên má, bên chị, trong mái nhà bình yên có ông bà, trong xóm làng có đám trẻ nghèo chiều nào cũng hú hí nhau ra bờ sông nhảy dây bắn đạn.

Năm tháng đổi thay, bụi mía vẫn tư lự nơi góc hè, rễ bám đất, thân vươn lên đón nắng mặt trời rồi cống hiến cho đời bao giọt mật ngọt ngào, thanh mát. Ông biết tôi thích ăn mía nên mỗi lần tôi chặt mía xong ông đều giữ lại phần ngọn để giâm vào đất, tôi không cần xách nước tưới mỗi ngày mà mía vẫn đâm chồi, mạnh khỏe tốt tươi.

Khu vườn cũ ông trồng thêm nhiều loại mía, nào mía Thanh Diệu ngọt như đường, mía Tây thân xanh, vị hơi lạt hơn nhưng vẫn nao nao trong cổ họng, mía lao thân ốm còng queo quắt nhưng cao gấp hai, gấp ba lần chiều cao của tôi, loại này má tôi thường chặt mang cho hàng xóm nấu nước mát đựng trong bi đông để dành uống. Tôi cứ nhớ hoài vị nước mát quê nhà: mía lao, rễ tranh, râu ngô, lá vối… mà thành nồi nước uống vào mát tận tâm can, lại tốt cho sức khỏe.

Bây giờ, má tôi không còn đem mía ra chợ bán lấy tiền như hồi nhà tôi còn cơ hàn, vất vả. Mía nhiều thì má chặt để trước cửa, mỗi khi thấy đứa trẻ nào chạy ngang là má gọi vào cho khúc mía “ăn lấy thảo”. Mỗi lần dọn bụi mía sau hè là má lại sai tôi mang cho hàng xóm một ít để nhấm nháp cái vị ngọt đến dễ thương của mía.

Chị tôi giờ lấy chồng xa, ông tôi cũng già nua không còn đủ sức cuốc vườn trồng mía như hồi trước. Thời gian lấy đi tuổi xuân của chị, đưa má đến cái dốc đời bóng xế lưng còng. Thời gian khiến tôi ngày một trưởng thành hơn…

Chiều nay tôi về lại mái nhà, về nghe gió hát, nghe khúc nhạc lá mía reo vang trong trưa hè vắng lặng và nghe tiếng ếch oải oạp những đêm trăng hiền từ. Tôi xách cây dao phay ra dọn lại bụi mía, cắt bỏ lá khô, đốn hạ những cây hỏng hóc do rầy bọ đục khoét, bao kỷ niệm trong tôi ùa về. 

Bụi mía sau hè, nơi hằn in những vết tích thời gian, nơi giúp tôi giữ gìn bao kỷ niệm ngọt bùi, cay đắng…
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Bụi mía sau hè
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO