Chùm thơ ngắn của Jacques Prévert (Pháp)

BẰNG VIỆT giới thiệu và dịch. | 13/03/2020 07:36

Jacques Prévert (1900 - 1977), một nhà thơ độc đáo, ngay từ tập thơ đầu tiên “Lời nói” (1946), đã có một ngôn ngữ thơ hàm súc, ngắn gọn và đầy sắc thái trào lộng kiểu người bình dân ở Pháp, nên lập tức được quảng đại công chúng yêu mến. Những tập thơ tiếp theo như “Cơn mưa và trời đẹp”, “Ảo tưởng”, “Những điều lộn xộn”, “Sự vật và nhiều thứ khác”… càng củng cố vị trí không thay thế được của ông trong lòng độc giả Pháp và thế giới. Ngôn ngữ trong thơ J. Prévert rất hàm súc và sống động, lại hóm hỉnh và luôn

Chùm thơ ngắn của Jacques Prévert (Pháp)

Bốn bài thơ không đề

***
Tous les soirs
la mort m’invite à diner
et la vie me sert à boire
et la mort se marre!

Cứ sâm sẩm mỗi chiều
Cái chết lại mời tôi đi ăn tối
Còn cuộc sống mời tôi uống say chuếnh cháng
Cái chết giả bộ cười bò, dù ngán ngẩm tận cùng! 

***
Mangez sur l’herbe
Dépêchez- vous
Un jour ou l’autre
L’herbe mangera sur vous!

Được ăn trên cỏ
Thì ăn hối hả lên anh,
Một ngày nào đó
Cỏ sẽ ăn anh trở lại!

***
Dieu fait ce qu’il veut de ses mains
Mais le Diable fait beaucoup mieux de sa queue
Quand Dieu fait la vache
le Diable fait la corrida
Et quand Dieu fait la mauvaise tête
le Diable fait le joli coeur.

Chúa Trời tạo ra mọi thứ bằng tay
Nhưng Con Quỷ dùng đuôi vẽ ra nhiều thứ khác
Khi Chúa Trời tạo nên con bò
Thì Con Quỷ tạo nên cuộc đấu bò tàn khốc
Còn khi Chúa Trời tạc cái đầu thông minh, dẫu nhiều lồi lõm
Thì Con Quỷ tạo ra một trái tim xinh xẻo khó lường!

***
Quand le rêveur revient à la vie
La vie parfois lui sourit
Plus souvent lui règle son compte
Et le congédie!

Khi kẻ mộng mơ quay trở về cuộc sống
Cuộc đời chỉ thảng hoặc nhếch cười
Còn thường tình hơn, nó thanh toán mối thù
Nhằm thải bỏ giống người mơ mộng!

La vie n’a pas d’âge

La vraie jeunesse ne s’use pas
on a beau l’appeler souvenir
on a beau dire qu’elle disparait 
on a beau dire et vilain dire que tout s’en va
Tout ce qui est vrai reste là
quand la vérité est laide c’est une bien fâcheuse histoire
quand la vérité est belle rien ne ternit son miroir
Les gens très âgés remontent en enfance
et leur coeur bat
là où il n’y a plus d’autrefois.

Cuộc đời không có tuổi

Tuổi trẻ đúng là không bị mòn đi
người ta tôn nó đẹp lên để thành kỷ niệm
người ta ví nó đẹp, vì tiếc rằng nó bay biến mất
người ta nói cho hay mà kể cũng hơi hèn, 
rằng thực nó xa rồi…
Nhưng sự thật thì vẫn còn lại đấy
Có sự thật xấu và câu chuyện đi qua đến giờ còn đáng giận
Có sự thật đẹp đến mức chiếc gương soi lại nó không mờ
Để những ai có tuổi, vẫn được ngược dòng về tuổi trẻ
và trái tim họ đập
như thể không còn có nữa ngày xưa!
.......................

Chanson Gitane

Pour la première fois de sa vie
un gitan s’en va chez le coiffeur
Ses cheveux sont longs, très longs, si longs,
longs comme un jour sans pain, sans vin, 
sans femme et sans chansons.
Comme il va entrer dans la boutique, 
il croise un autre gitan qui en sort
et celui-là a le visage tout balafré, tout couturé, 
tout saignant.
Alors le gitan le regarde qui s’éloigne en grommelant 
et dit au coiffeur en entrant:
“Surtout ne me coupez pas la tête
car si vous le faisiez, comment pourrais - je vous payer!”

Bài ca anh chàng lang bạt

Lần đầu tiên trong đời
một anh chàng lang bạt kỳ công tìm nơi cắt tóc
Tóc anh ta đã dài, rất dài, quá dài,
Dài như một ngày không bánh, không rượu, 
không lời ca, không phụ nữ.
Tới cửa hiệu, anh liền va phải một chàng lang bạt khác
anh này đi ra, mặt như bị rạch, nhằng nhịt sẹo, 
rớm máu quanh đầu,
Chàng lang bạt nhìn theo anh bạn biến đi, không khỏi càu nhàu,
rồi đành giao hẹn cùng ông thợ cạo, phân minh:
“Cốt nhất là ông đừng cắt mất đầu tôi
vì nếu như thế, tôi còn làm sao trả tiền ông được!”
.......................

Tu m’as quité

Tu ma quitté, ma belle
Comme je t’ai quittée
On est partis ensemble
Chacun de son côté
C’était pour mieux s’entendre
Et bien se regretter
C’était pour se comprendre
Savoir qui on était.

Tu es belle comme le jour
Le jour où je t’ai vue pour la première fois
Et triste comme la nuit
La nuit où tu partis sans te soucier de moi.

Em rời bỏ anh

Người đẹp ơi, em rời bỏ anh
Giống như anh rời em vậy đó
Rồi ai sẽ đi đường nấy
Mỗi người về phía của mình
Có thể nhờ thế sẽ thông cảm nhau hơn
Và biết thế nào là hối tiếc
Có thể nhờ thế sẽ hiểu rõ nhau hơn
Biết mình từng là gì với đời tồn tại.

Em đẹp như ánh ngày
Cái ngày anh thấy em lần đầu 
Và buồn như bóng đêm
Cái đêm em bỏ đi chẳng quan tâm gì anh nữa.
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Chùm thơ ngắn của Jacques Prévert (Pháp)
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO