Cúc kim

Nguyễn Minh Hoa| 13/11/2020 21:46

Cúc kim

Tôi viết những dòng này khi cúc kim trắng phố, thành phố rộn ràng bởi sắc hoa, bởi tình cảm của người với hoa. Tháng 11 đã rét, có mưa lạnh và gió bấc, nhưng vẫn nhiều ngày nắng hanh vàng. Cúc kim từ bờ sông, từ cánh bãi theo xe về phố trang hoàng cho phố bằng một vẻ đẹp dung dị mà bất ngờ, biết là gặp lại mà chờ đón quá chừng. Chưa có hoa thể nào cũng nhiều người nhắc, nhiều người ngóng, có hoa về là xôn xao như câu hát thủa thiếu thời, như tìm thấy điều đã mất, hoài niệm mà lại hân hoan tươi mới, thế mới lạ. Người ta nhớ hoa như đông về nhớ rét.

 Phải chăng sắc hoa phảng phất sự rối bời không phải ai cũng nhận ra ấy mà cúc kim còn có tên gọi cúc họa mi, hoa lá cành như gợi cho ta thấy đâu đó dáng hình con chim họa mi, có đôi mắt rất đẹp, đang hót. Tiếng chim hót thiết tha, từng bông, từng cành cũng thiết tha như thế, đáp lại tấm lòng người đợi loài hoa có mặt rồi mới sang đông. Sắc trắng làm bừng sáng những con phố, những vệt sáng lấp lánh nói rằng mùa đông xứ Bắc sẽ đến, mang theo cái rét ngọt của mùa cuối. Mùa khắc nghiệt, đôi khi người ta vẫn so sánh với những chặng đường đời gian nan. Nhưng rồi, người ta vẫn bước tiếp, đối diện với mọi lẽ bằng cách ứng xử của riêng mình, để về bên hoa trong một ngày cuối đông thành thực với mình dẫu buồn vui đã cũ hay mới đây. Có lẽ do sắc hoa trắng, cánh xếp thật tự nhiên, như hơi thở, như tháng ngày, đã khiến cho người ta chạm đến và có được cảm giác chân thực với lòng mình, mà không phải loài hoa nào cũng có được. 

Ngày cuối năm, bước vội, bước chậm âu cũng là mình, do mình cả. Mùa đông se sắt, mà mùa đông cũng ấm nồng bởi đôi bàn tay nhóm lửa, bởi trái tim được ủ ấm. Cúc kim dẫn lối, cúc kim mang thông điệp của mùa đặt vào lòng tay mỗi người, để ngân lên những xôn xao, để nhủ lòng những sau trước, những đã trải và ước mong. Hoa không rực rỡ, nhưng vũ điệu đẹp và duyên dáng, khiến không ít người điểm chút son, ôm lấy hoa, ghi lại khoảnh khắc đẹp nhất. Hoa của mùa mới mà khiến người ta tìm lại được bao điều của những mùa xa khuất, của thanh tân, của những vụng về. Hoa của mùa mới, đã quyến rũ, đã thôi thúc người ta bước về phía bạt ngàn trắng nghiêng đầu ao ước, hay nhắm mắt lại, đặt tay vào trái tim, cất đi một khoảnh khắc, một dấu thời gian đẹp, bay bổng, mà mỗi khi đầu đông người ta lại muốn gặp lại, để so sánh, để ao ước thêm một lần, để nheo mắt nhìn về xa xăm, để những ước mơ màu trắng lại rộn ràng như hoa…

Cúc kim là hoa của xứ Bắc, hoa chỉ về khi đông chớm sang. Có cúc kim nghĩa là trời còn ấm, còn nắng mà có cúc kim cũng lại bảo sắp lạnh, mùa sẽ thăm thẳm bởi đêm dài, trời xám ngắt. Cúc kim như mang nắng của mùa thu trong thân cành, trong nụ và sắc hoa. Màu trắng sáng ngời thanh tân, như thể nắng thu rám má hồng của mùa cũ lấp lánh đã không mất đi mà lặn vào sắc hoa, cho hoa một màu sáng đẹp, lung linh, nhị xanh ngơ ngác như mắt hoa. Tưởng như mùa cũ, có nắng gắt hoa mắt, đọng thành nhị hoa ấy, cũng là tôi nghĩ thế, chẳng biết mọi người nói sao về cái nhị hoa màu xanh, xinh xinh, đặc biệt của loài hoa này. 

Khắp những ngả đường, con phố, hoa rung rinh trong hanh hao, hoa khiến tóc con gái phải mượt, hoa khiến con gái phải bận áo dài, để đứng bên hoa, để ôm lấy những bó, hay nâng lên một nhành. Nắng xòa trên vai, trên má, hoa ngân lên những giai điệu đẹp nhất cùng  tri ân, có lẽ vì thế mà chị em ngóng hoa, đón hoa nồng nhiệt đến thế. Người ta xuống phố bởi hoa, người ta xinh đẹp cũng bởi hoa.

Hoa theo người về phòng, cùng thắp lên những ngọn đèn ấm nóng, thơm sực, dường như chẳng còn sợ mùa đông. Người xứ Bắc tận hưởng mùa đông, đi xa thì nhớ, người phương trời khác thèm được một lần biết rét ngọt, chạm cái lạnh xứ Bắc và hòa vào sắc hoa ngoài cánh bãi bên sông, chơi với hoa trên phố, hay đem hoa về nhà cùng thưởng trà. Chính vì lẽ đó mà mùa đông Hà Nội trở nên thi vị hơn. Và rồi, hoa theo tàu, theo xe vượt chặng xa đem theo hương sắc Hà Nội làm quà cho bạn, cho mình, để  sau đó không lâu hoa đã nở trên những cánh đồng hoa khác, trong những thung thũng xa lắc vào những mùa sau. Để giờ đây nhiều tỉnh thành đã có cúc kim chứ không chỉ Hà Nội. Thế mới thấy, sức lan tỏa kì diệu của tình yêu, đam mê và sự chiều lòng khách của những chủ nhân vườn. 

Mùa hoa cúc kim tan trong gió lạnh, người bâng khuâng nuối tiếc, người vô tình nhãng đi, hoa về cuối trời mang theo bí mật của tri kỉ với hoa, để những mùa sau, nếu cần hoa lại mang đến trong những rung động mảnh mai nhất. Còn nếu muốn quên điều gì, những cánh hoa trắng sẽ phủ lên từng lớp, từng lớp và thay chủ nhân nói điều cuối cùng muốn nói. 
(0) Bình luận
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
  • Tin vào nắng
    Cuối giờ chiều, Diệp gọi cho cô về số máy cơ quan, vừa kịp “Alô” đã nghe đầu kia choe chóe: “Mày còn chết gí ở đấy à? Tuần sau tao cưới rồi, đang túi bụi đưa thiếp mời đây. Mày phải về từ hai hôm trước còn giúp các cụ tiếp khách ở nhà.” Diệp lúc nào cũng thế, cứ ào ào như đi đánh trận. Cầm tấm thiệp được thiết kế khá cầu kỳ, tên chú rể là Biền - không nằm trong số những người quen cũ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Cúc kim
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO