Cùng ăn tối với mẹ

Truyện ngắn của H.P.R Gunawardana (Sri Lanka) | 13/11/2017 15:39

Sau hơn hai mươi mốt năm chung sống, vợ tôi tỏ ý muốn tôi mời một người phụ nữ đi ăn tối, rồi sau đó cùng đi xem phim. Vợ tôi nói rằng: “Em yêu anh, nhưng em biết có một người phụ nữ cũng rất yêu anh, và luôn mong muốn anh dành một ít thời gian cùng đi với bà ấy.”

Cùng ăn tối với mẹ
Minh họa của Vũ Khánh
Người phụ nữ mà vợ tôi muốn tôi mời chính là mẹ của tôi. Sau khi cha tôi qua đời, mẹ đã mười chín năm sống một mình. Nhưng vì công việc bận rộn và chăm sóc ba đứa con, tôi chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm bà.

Đêm đó, tôi gọi điện thoại cho mẹ.

“Có chuyện gì vậy, có làm sao không con?”. Mẹ tôi hỏi.

Mẹ tôi là một người nhạy cảm. Theo suy nghĩ của bà, nếu có cuộc điện thoại vào đêm khuya  hoặc có việc gì đột xuất nói với bà, hoặc thường là  báo tin dữ cho bà.

“Con muốn được ăn tối cùng với mẹ, mẹ ạ, con nghĩ chắc chắn đó là một điều vui vẻ vô cùng”. Tôi trả lời. “Chỉ cần hai mẹ con mình thôi!”.

Mẹ tôi suy nghĩ một lát, rồi nói: “Mẹ rất vui lòng con ạ!” .

Sau khi hết giờ làm việc ngày thứ sáu, tôi lái xe đến đón mẹ. Lúc ấy, trong lòng tôi cảm thấy có một chút hồi hộp. Khi vừa đến nhà của mẹ, tôi thấy, mẹ hơi bồn chồn lo lắng trước cuộc hẹn hò của chúng tôi. Mẹ tôi mặc một chiếc áo khoác ngoài đứng ở trước cửa, mớ tóc búi cao. Mẹ mặc một bộ lễ phục tuyệt đẹp mà mẹ mới chỉ mặc có một lần khi kỷ niệm ngày cưới...

Gương mặt mẹ tràn trề niềm vui với nụ cười rạng rỡ, giống như một thiên thần.

“Mẹ đã khoe với mấy bà bạn của mẹ rằng, mẹ đi chơi với con trai của mẹ. Mọi người đã ghen tỵ với mẹ đấy!”. Sau khi vào ngồi trong xe, mẹ còn nói thêm rằng: “Mọi người còn đang chờ đợi  tin tức cuộc gặp gỡ của chúng ta đấy”! .

Chúng tôi cùng đi đến một nhà hàng. Dù không được sang trọng lắm, nhưng nhà hàng làm cho khách có ấn tượng là đẹp và ấm cúng. Mẹ khoác tay tôi như thể bà là đệ nhất phu nhân.

Sau khi ngồi xuống, tôi chọn một thực đơn, chữ in trên thực đơn rất lớn. Trong thực đơn, khi tôi liếc mắt qua, thấy mẹ ngồi đó nhìn chằm chằm vào tôi, từ nụ cười trên miệng có thể thấy bà đang  bị đắm chìm trong ký ức hạnh phúc.

“Lúc con còn nhỏ thì mẹ thường xem thực đơn con ạ” - Mẹ tôi nói.

“Bây giờ là lúc để mẹ có thể thưởng thức, vì vậy con sẽ chiều mẹ ngay lập tức” - Tôi nói.

Trong lúc ăn uống, mẹ và tôi nói chuyện vô cùng vui vẻ, không có vấn đề gì đặc biệt cả, chỉ nói chuyện với nhau một vài việc xảy ra gần đây. Chúng tôi nói chuyện rất nhiều, từ chuyện xem phim bị quên đến những chuyện xa xôi trên chín tầng mây.

Sau đó, chúng tôi trở về nhà của mẹ, bà nói: “Lần sau, mẹ sẽ đi ăn ở nhà hàng với con, nhưng con  phải để mẹ mời con đấy!”.

Tôi đồng ý.

“Bữa ăn tối của mẹ và anh như thế nào?”. Vừa về đến nhà, vợ tôi đã sốt sắng hỏi ngay.

“Thú vị vô cùng em ạ. Vui hơn cả những điều anh nghĩ!” - Tôi trả lời.

Vài ngày sau, mẹ tôi đã qua đời do bị nhồi máu cơ tim. Tất cả điều này xảy ra thật quá bất ngờ, và tôi không có cơ hội để làm bất cứ điều gì cho mẹ nữa.

Không lâu sau, tôi nhận được một lá thư. Thư viết là mẹ tôi đã đặt trước bữa ăn lần tới của tôi và mẹ ở nhà hàng, kèm theo lá thư có cả giấy biên nhận, còn có kèm theo một ghi chú: “Mẹ đã trả tiền trước các hóa đơn ấy rồi, mẹ không biết liệu mẹ còn có thể ngồi ở đó nữa không, nhưng mẹ đã trả tiền hóa đơn cho cả hai người, một là dành cho con và người kia là dành cho vợ của con, và con cũng không bao giờ biết, đêm đó có ý nghĩa như thế nào đối với mẹ, mẹ yêu con!”.

Vào khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu một cách sâu sắc khi mẹ tôi nói câu “Mẹ yêu con” và tầm quan trọng của việc dành  thời gian cùng với những người thân của chúng ta!

Trong cuộc sống của chúng ta, không có gì hơn Thượng đế và người nhà của bạn còn quan trọng hơn nhiều. Chúng ta nên cùng với họ, bởi vì bỏ lỡ cơ hội này sẽ không bao giờ có “một lần sau”!

PHẠM THANH CẢI
(Dịch từ phiên bản tiếng Trung)
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Cùng ăn tối với mẹ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO