Đừng đánh mất ước mơ của mình

Bích Nguyễn giới thiệu và dịch qua bản tiếng Nga| 18/11/2020 21:21

Khi Monti 16 tuổi em phải làm một bài luận viết về việc mình muốn làm điều gì khi lớn lên. Monti ngẫm nghĩ hồi lâu và mất khá nhiều giờ để mô tả về ước mơ của mình. Cậu muốn đến một lúc nào đó sẽ là người chủ một trang trại. Cậu đã viết hết bảy trang giấy để mô tả từng chi tiết nhỏ nhất - trang trại với 200 ha và vẽ lên kế hoạch xây dựng tất cả các công trình, chuồng ngựa và đường sá. Thậm chí cậu còn vẽ một kế hoạch rất tỉ mỉ về ngôi nhà mà cậu sẽ xây dựng với diện tích 4000m2. Ngày hôm sau Monti nộp bài luận của mình cho thầy giáo.                 

Hai ngày sau thầy giáo trả bài luận cho cậu sau khi đã chấm một điểm 2 to tướng đỏ chói và còn ghi thêm: “Hãy ở lại sau giờ học”.

Buổi học kết thúc, cậu bé cùng với ước mơ của mình đến gần thầy giáo và hỏi vì sao cậu lại bị điểm 2 về bài luận của mình. Thầy giáo đã trả lời thắc mắc của cậu thế này: “Bởi vì ước mơ như thế là không khả thi đối với một cậu bé như em. Em cần có nhiều, rất nhiều tiền để có được một trang trại như vậy. Thế em có được số tiền đó không? Không hề có, bởi gia đình em rất nghèo. Không có một cơ hội nào để em thực hiện được ước mơ của mình cả. Điều đó là không khả thi. Vậy điều mà tôi sẽ nói với em là em hãy đi về nhà và viết một bài luận khác, tả về một ước mơ khác thực tế hơn và tôi sẽ chấm điểm số khác cho em”. 

Cậu bé trở về nhà và xin cha mình một lời khuyên. Và rồi cha cậu đã nói: “Con trai, cha e rằng cha không thể giúp cho con được. Cha nghĩ rằng điều này chỉ có thể là quyết định của con và cha có cảm giác đây quả thật sẽ là một quyết định quan trọng đối với con”.

Monti đã nghĩ ngợi về lời nói của cha trong suốt một tuần. Cuối cùng thì cậu đưa lại cho thầy giáo vẫn là bài luận đó và nói: “Thầy có thể cứ giữ lại điểm 2, còn em sẽ giữ lại ước mơ của mình”.

Thời gian trôi đi, Monti đã tốt nghiệp trung học từ lâu và đã trưởng thành. Ông đã kể lại câu chuyện này và sau khi hướng về nhóm người đang nghe mình, ông nói: 

 “Tôi kể lại cho các bạn câu chuyện này bởi vì tất cả các bạn đang ngồi trong khu nhà của tôi, diện tích là 4000m2, ở giữa trang trại với diện tích 200 ha. Và bài luận đó đang được treo trong khung bên trên lò sưởi đó”. 

Monti nói tiếp: Điều đáng ngạc nhiên nhất của câu chuyện này là ở chỗ, cách đây hai tuần, vào mùa hè, người thầy giáo đó của tôi đã đưa 30 học sinh của mình đến đây và họ đã cắm trại một tuần lễ tại trang trại của tôi.

Trước khi ra về, thầy giáo đã nói với tôi thế này:

“Hãy nghe này Monti, cái điều mà giờ đây tôi có thể nói với em. Khi tôi còn là thầy giáo của em, tôi đã là kẻ đánh cắp ước mơ. Bây giờ tôi rất tiếc rằng khi đó tôi đã đánh cắp khá nhiều ước mơ trẻ thơ. Nhưng tôi rất vui mừng rằng em đã tìm thấy trong mình sự dũng cảm để thực hiện được ước mơ của mình”.

Hãy đừng để cho bất kỳ ai đánh cắp ước mơ của bạn. Cho dù người ta có nói gì với bạn đi nữa thì hãy cứ theo đuổi nó bằng cả tâm huyết của mình! 
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Đừng đánh mất ước mơ của mình
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO