Ly cà phê tháng Mười
Cà phê lên xanh từ những thứ chết vùi trong đất
Nở từng chùm hoa trắng của nỗi đau
Thêm một ly cà phê đặc sánh
Đổ vào vết rách mùa thu
Một nửa xé đi hình khóe cười hút dài như lụa
Một nửa quăn hằn bạc về xưa cũ
Chiếc lược buồn của gió chải trắng mái đầu về phía tiễn đưa
Dịu dàng làm chi, đôi vai trần mùa thu
Ta lang thang níu tháng Mười đã chết
Chiếc khăn vẫy lần cuối cùng giã biệt
Bờ mi cũ mướt cong, dáng thon gày buổi hẹn
Chỉ còn bức họa trên tường
Trong màn đêm dạm ngõ mùa đông
Mọi ánh sáng bầu trời ngừng lấp lánh
Thêm một ly cà phê đặc sánh
Để mùa thu thêm trắng trên đầu
Lộng lẫy nỗi đau