Huỳnh Tuấn Anh

19/09/2018 10:54

Sinh năm 1982, hiện sống tại TP. Hồ Chí Minh Đã xuất bản tập thơ: Thơ dành cho gái hư - NXB Phương Nam 2016. Có thơ in các báo Trung ương và địa phương.

Huỳnh Tuấn Anh

Khói làng

Muốn cho khói chín lưng trời?
Mẹ tôi đã đốt cả đời áo cơm
Tôi bay theo ngọn gió nồm
Trăm năm áo vẫn mùi thơm khói chiều.

Đời tôi dâu bể cô liêu
Vẫn manh áo mỏng trăm chiều mẹ che...


Van em, em hãy mỉm cười

Cúi đầu xin lạy tạ em
Lạy luôn những giấc mộng mềm đã vay
Đời ta quên cả số giày 
Xin em nhác chém chân mày, giết ta!

Vì không nhớ nổi số nhà
Lang thang trong cõi người ta nửa đời
Cái phường chẳng chợ chẳng quê
Cuốn em vào cuộc tỉnh mê riêng mình.

Cái phường gạch đá lặng thinh
Vô tri sống với ánh nhìn phế nhân
Là ta! Ta đó! Bao lần...
Dìu em trên chính bàn chân tật nguyền

Bây giờ trong cõi nghiêng nghiêng
Ta không còn được cái quyền nhớ thương
Van em chọn một con đường
Mạnh tay hắt mớ khói sương lên trời.

Bởi vì mang kiếp rong chơi
Xin em bôi xóa những lời gió mây
Như quên đi những dấu giày
Dưới đôi chân trĩu cơn say phận người.

Lạy em, em hãy mỉm cười  
Cho ta trở lại cái người dưng xưa


Sương trắng môi người

Hãy là sương mờ mờ thôi
Tôi làm giấy viết thơ tôi tỏ tình
Những trang trần thuật trắng tinh
Giắt nghiêng con dốc trữ tình cao nguyên.

Biết anh là kẻ không tiền
Nhiều ngây ngô với vô duyên nửa đời
Đôi lần trước, có đến chơi
Em cho anh cả một trời thông xanh

Cuộc đời này vốn mỏng manh
Thương nhau thì cứ để dành cho nhau
Bài thơ sương trắng có nhàu
Thì xin em chớ làm đau núi đồi.

Xin cài sương trắng trên môi
Để chia ly chẳng làm tôi tím bầm
Để lần sau có ghé thăm
Không nghe sương trắng gọi nhầm tên nhau.
(0) Bình luận
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Huỳnh Tuấn Anh
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO