Kem - Truyện ngắn của Aammton Alias

Kiều Mai dịch từ bản tiếng Anh| 29/07/2020 16:16

Aammton Alias là một bác sĩ gia đình, Phó Chủ tịch của RELA (Hiệp hội Văn học và Văn hóa đọc) và là một nhà bảo tồn và bảo vệ môi trường tâm huyết. Ông đã viết và xuất bản hơn 20 cuốn sách, từ các thể loại phi hư cấu đến tiểu thuyết siêu nhiên, giả tưởng và khoa học viễn tưởng cũng như những cuốn sách thiếu nhi có minh họa. Hầu hết các cuốn sách của ông đều gửi gắm nội dung trực tiếp hoặc ẩn chứa hàm ý về cuộc đấu tranh hướng tới công bằng xã hội, bình đẳng và bảo vệ môi trường.

Kem - Truyện ngắn của Aammton Alias

Cuối những năm 1980, Paddy và hội bạn cùng trường kết hợp làm ăn, nhận dịch vụ dựng lều. Kiểu lều họ dựng không giống kiểu lều bằng vải hay những mẫu lều thời trang hiện nay. Họ nhận dựng chiếc lều to, có khung đỡ thép ở trên mái với hình chữ nhật. Mái được phủ một lớp bạt màu xanh lá. Các mặt xung quanh lều không phủ bạt để tận hưởng gió trời tự nhiên. Vậy nên, những vị khách kém may mắn khi gặp trời mưa hẳn sẽ ướt.

Ghế kim loại, ghế nhựa được bố trí bên trong, một chiếc bàn di động được đặt ở chính giữa. Món ăn sẽ được bày biện khi khách đến. Sau đó, những chiếc ghế kim loại sẽ được thay thế bằng ghế nhựa. Đã có cuộc tranh cãi nảy lửa giữa các thành viên trong nhóm nên buộc phải có sự thay đổi về ghế ngồi.

Lều được sử dụng chủ yếu cho khách tổ chức đám cưới, hoặc những dịp như tang lễ, ngày cầu nguyện, lễ tạ ơn. 

Kinh doanh lều cho thuê là công việc sinh lời ở Brunei bởi nhu cầu sử dụng cao. Paddy và bạn bè của anh đã nhận được rất nhiều đơn đặt thuê lều ngoài giờ học. Họ vận chuyển tất cả vật liệu của “lều” hay “kem” (sau này họ gọi lều bằng cái tên như vậy) vào xe bán tải thân dài. Một người trong đội đã đủ tuổi lái xe nên được mọi người tin tưởng giao việc lái xe chính. Công ty do họ thành lập có ba nhóm, thuận tiện cho việc có thể dựng lều ở các địa điểm khác nhau trong cùng một đêm.

Công việc dựng lều chủ yếu sử dụng tay chân. Việc chính là nối các thanh kim loại nặng tạo thành khung, sau đó cố định các khớp nối bằng dây thừng. Cách cố định này giúp lều trở nên chắc chắn hơn khi trời trở gió.

Thiết bị bảo hộ duy nhất mà Paddy và đám bạn của anh có là găng tay cỡ lớn, để tránh da tay chạm vào những đường gờ sắc nhọn hay rỉ sét kim loại.

Đó là quãng thời gian vui vẻ của Paddy và những người bạn. Họ cùng nhau làm việc, dựng “kem”- lều, sau đó cùng tháo dỡ vào buổi tối hôm sau. Đương nhiên điều này khiến việc học của nhóm trở nên khó cân đối, họ thường xuyên ngủ nướng trong giờ học! Đó là tình anh em đích thực, họ hay đùa giỡn khi làm việc và phì phèo điếu xì gà. Thích hơn cả là họ được trả một khoản tiền không tồi cho công việc này...

Một buổi tối nọ, họ đến dựng lều cưới cho một gia đình ở trong làng, gần Jerudong. Nhóm dựng lều tới lễ cưới trễ hơn so với giờ hẹn của gia chủ. Mặc kệ gia chủ giận dữ, Paddy và nhóm bạn bắt đầu dựng các khung sắt và cột. Trong khi đang khiêng những thanh kim loại cùng với Paddy, Abu đột nhiên va phải hòn đá và ngã ngay xuống thảm cỏ ướt. Paddy phá lên cười và trêu chọc Abu, rằng Abu đã trông gà hóa cuốc, nhìn hòn đá lại nghĩ quả bóng?!

Abu tỏ ra không vui vẻ gì, định cầm hòn đá ném đi thật xa. Nhưng ánh sáng từ ngọn đèn tỏa ra khiến anh nhận ra đây không phải là hòn đá bình thường, mà là một trụ đá nhỏ.

 “Đó có phải là trụ đá dùng để đánh dấu đất đai?” - Abu hỏi.

Paddy nhìn chăm chú và cảm thấy rùng mình, đây không phải là đá đánh dấu, mà là bia đá lâu năm đã mòn của ngôi mộ! Paddy hoảng loạn, thả những thanh kim loại rơi xuống đất.

Paddy nhìn xung quanh, thật không thể tin được ở ngay sát ngôi nhà lại có bia mộ thế này. Cả Abu và Paddy đều nhanh chóng chạy về phía ngôi nhà, giải thích với họ những gì hai người đã tận mắt chứng kiến.
Chủ gia đình là một doanh nhân trung niên, ông trấn an họ rằng không có gì đáng sợ ở đây. Đó là ngôi mộ tổ tiên của gia đình bị sát hại ở ngọn đồi gần đó. Việc đặt ngôi mộ ngay sát nhà là để việc thăm mộ của gia đình được dễ dàng hơn. Chủ nhà cũng gợi ý nên di chuyển nơi dựng lều sang phía đối diện ngôi nhà. Paddy ước rằng chủ nhà nói những việc này với mình sớm hơn. Vậy là giờ họ lại phải chuyển hết vật liệu dựng lều về phía khu đối diện.

Paddy và Abu quay trở lại nơi nhóm đang ngồi, Paddy nhận ra một trong số vài đứa trẻ trong ngôi nhà đang nhìn chằm chằm vào họ, cô bé đó còn chỉ ngón tay vào đúng hướng họ đang đứng. Paddy nhìn cô bé với ánh mắt trừng trừng như đang dọa, nhưng cô bé không hề sợ hãi.

Suốt cả đêm dựng lều cưới, mọi người đều trêu chọc Abu về sự cố vấp phải ngôi mộ. Họ cười sảng khoái, còn Abu cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi không nhìn thấy vật cản trước mặt trong lúc bê đồ.

Lều dựng xong thì cũng đã tới nửa đêm. Họ lái con xe bán tải trở về nhà.

Chiếc xe tải chỉ đủ chỗ ngồi cho ba người, bao gồm cả ghế tài xế. Ba người còn lại trong nhóm sẽ ngồi ở khu vực thân xe phía sau và bám vào thành xe. Việc này thật sự không hề an toàn, nhưng chẳng ai quan tâm về vấn đề HSE (An toàn, sức khỏe và môi trường của người lao động). Họ hút phì phèo điếu thuốc, tay còn lại vịn vào thành xe tải, hòa mình vào làn gió, đây hẳn là điều mà “cánh đàn ông đích thực” thường tận hưởng. Hoặc ít nhất thì những cậu chàng này nghĩ vậy. Khi chiếc xe tải đi qua con đường nhỏ tối tăm giữa đêm, cả nhóm tỏ ra khoái chí. Đột nhiên chiếc xe tải dừng lại và phát ra tiếng động lạ khiến cả nhóm được phen hú vía.

Ngay trước mắt họ là một vật thể màu trắng đang nằm ngay giữa đường. Người lái xe hô hào mọi người xuống xem đó là gì và di chuyển nó đi chỗ khác. Chiếu đèn pin vào vật thể lạ đó, không nghi ngờ gì nữa. Đây chắc chắn là một thi thể được cuốn trong vải trắng. Trước khi họ định tham khảo ý kiến nhau xem nên làm gì với cái xác này thì nó tự bật dậy!  

Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt bởi tấm vải trắng đã bọc kín, nhưng họ vẫn cảm nhận được ánh mắt của thần chết đang nhìn chằm chằm vào mình. Ba chàng trai ngồi ở phía sau xe nhảy xuống và hoảng hốt tranh nhau vào trong cabin phía trước ngồi. Không ai còn quan tâm hay kêu ca về sự chật chội trong cabin. Họ chốt cửa xe và ngồi co quắp lại, cố chịu đựng trong khoảng không gian chật chội này. 

“ĐI NGAY!” - Abu hét lớn với người bạn lái xe. Đây là điều nên làm vào lúc này. Một người bạn trong nhóm nhấn ga, hy vọng động cơ diesel giúp họ thoát khỏi tình huống này. 

Họ bị ép chặt trong khoang xe như những khúc cá mòi trong lon đồ ăn chế biến sẵn. Họ chạy xe nhanh hết mức có thể, mặc những cú xóc ổ gà trên đường ngày càng nhiều, cảm giác như đâm xuyên qua cơ thể vậy.
Theo bản năng, Paddy nhìn ra phía sau và thấy thi thể quấn khăn trắng đó đang đứng ngay khoang sau xe tải.

Chắc hẳn đây là chuyến đi nhớ đời khi họ vừa lái xe vừa khóc thét, cầu nguyện thoát khỏi con đường ma quái này. Đây chính là con ma “Tutut”.

Cuối cùng, chiếc xe tải dừng lại ở làng Manggis, con ma Tutut cũng biến mất. Họ ngồi trong xe cho đến khi cha của Paddy lại gần và nói họ hãy thôi bày trò nghịch ngợm trên xe.

Paddy kể với cha những gì họ đã gặp phải. Hội bạn được cho phép ngủ lại qua đêm ở nhà Paddy. Họ không tài nào chợp mắt nổi cho đến khi bình minh lên. Vậy là cả nhóm đã nghỉ học ngày hôm đó. 

Đêm tiếp theo, họ phải tới ngôi nhà đó để dỡ lều, vận chuyển dụng cụ về nhà. Cả nhóm thực sự không muốn tới đó một lần nào nữa. Lần này họ qua sớm hơn, nhưng khi tới nơi, họ không thể dỡ bỏ lều như kế hoạch vì chủ nhà lại tổ chức thêm một bữa tiệc khác. Cả nhóm sốt ruột, một thành viên trong gia đình còn muốn sử dụng máy hát karaoke. Phải rất muộn sau đó cuộc vui mới kết thúc. Paddy nhận tiền công và cả nhóm bắt tay vào tháo dỡ lều. 

Các vị khách đã về hết vào lúc họ dỡ lều, chủ nhà cũng đã rời về phòng ngủ. Chỉ còn lại Paddy và hội bạn thân trong khu nhà rộng lớn đó. Họ thao tác nhanh hơn mọi ngày với mục đích đi ra khỏi khu nhà càng sớm càng tốt. Ai cũng cảm giác như đang có người theo dõi mình.

Bỗng nhiên có tiếng hú của bầy chó xung quanh và không có dấu hiệu ngừng lại.

“Nhanh chóng hoàn thành nốt đi nào!”, Paddy giục giã.

Còn duy nhất một thanh kim loại cần được xếp lên xe. Mọi thứ đã được xử lý gọn ghẽ và họ sẵn sàng để trở về nhà.

Paddy cùng một vài người bạn di chuyển thanh khung lều cuối cùng lên xe. Thanh sắt dài và nặng khiến họ mất thời gian. Chiếc xe bị nặng hơn về một bên khi họ đặt thanh khung lên xe. Abu hét lớn: “Đây không phải lúc để đùa đâu! Không vui chút nào!”

Mọi người đều sợ hãi khi nhìn về phía thanh khung đó, nó dài bằng thân sau của xe bán tải, và đang lơ lửng trên không trung!

Abu là người đầu tiên hét lên: “Tutut!” khi quay ra sau và phát hiện xác chết cuốn đồ trắng đang đứng ngay sau xe họ. Cả nhóm chui tọt vào khoang lái, tìm chỗ ních hợp lý nhất bất chấp có chật chội khó chịu thế nào, phóng xe phi thẳng về nhà. Lại thêm một đêm khó quên đối với cả nhóm!

Cha và chú của Paddy rất không hài lòng khi cả nhóm bỏ lại khung thanh kim loại cuối cùng ở nhà khách. Tuy vậy, cả nhóm nhất quyết sẽ không đến lại ngôi nhà đó để lấy nốt dụng cụ, kể cả là vào ban ngày. Một nhóm khác trong đội sẽ tới lấy lại thanh kim loại đó và sáng ngày hôm sau.

Paddy và hội bạn tự nhủ sẽ không bao giờ bước chân đến ngồi nhà ấy nữa.
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Kem - Truyện ngắn của Aammton Alias
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO