Vốn là bạn "thanh mai trúc mã", vợ chồng chị Hương lại có chung biệt danh là Heo. Khi lấy nhau cả hai thong nhất gọi "thân mật" là Heo anh và Heo em. Khi gặp xích mích nho nhử, vợ chồng chuyển tông xưng anh “ em. Khi xích mích lớn thì ch?ng anh “ em gì nữa mà chỉ... Heo thôi.
Thế nên mới có cảnh mẹ chồng của chị cứ lừng khừng trước cửa phòng hai vợ chồng nửa muốn và o là m "đại sứ thiện chí" nửa không vì cứ nghe cái điệu: "Heo nói cái gì, nói lại Heo nghe coi, sao Heo cố chấp thế...". Bà không tà i nà o phân biệt được "chúng nó" đang cãi nhau hay "mắng yêu" nhau nữa.
Vợ chồng anh Thắng lại ngược đời hơn. Bình thường thì: "Ba ơi, ra em nói nè" hoặc "Mẹ nó ơi, giúp anh một tay". Lúc mặt nặng mà y nhẹ, chuyển qua xưng tên Thắng và Quử³nh (vì hai vợ chồng vốn là bạn học). Đến khi "sùng" lên mới "xà i" anh “ em. Vậy nên lắm lúc chồng đang say sưa coi bóng đá mà nghe giọng vợ thánh thót gọi "anh" từ dưới bếp là sợ điếng người vì biết giông bão sắp xảy ra.
Còn chị ành đến giử vẫn nhớ hoà i "tình huống nhạy cảm" duy nhất của hai vợ chồng suốt ba năm chung sống. Khi thấy ông xã "cứng đầu" không chịu hiểu mình, chị buột miệng: "Sao ông kử³ vậy, tôi nói đến vậy mà còn không chịu hiểu?" Chồng chị ngay lập tức chuyển từ mặt đử gay sang tái mét (do giận đến cực điểm) và gà o lên: "Em có bử ngay cái kiểu xưng hô đó đi không thì bảo, dù có thế nà o cũng phải anh “ em nhớ chưa?".
Hồi mới cưới, hai anh chị đã giao kèo dù thế nà o vẫn phải "anh và em". Bây giử lỡ là người phá vỡ giao kèo trước, chị ành cũng hơi quê. Chị chỉ còn biết lí nhí nói: "Em xin lỗi", im lặng và i phút chữa thẹn rồi quay lại chủ đử chính và cãi nhau tiếp. Cũng có nhiửu cặp vợ chồng do đột ngột sáng tạo ra những cách xưng hô không giống ai lúc cãi nhau mà vợ chồng lại chuyển giận thà nh yêu.
Giận quá... lại hóa yêu
Anh Thịnh vốn thua chị Duyên hai tuổi. Một lần hai vợ chồng gây lộn, trong lúc chị vẫn anh “ em ngọt nhạt thì anh chuyển tông: "Chị thích thì vử quách nhà chị, cho tôi nhử!". Nghe giọng chồng cực kử³ nghiêm túc, thêm cái mặt "chằm vằm", chị biết anh không đùa, nhưng cái từ "chị" khiến chị ngớ người, không nhịn được cười.
Chẳng ngử cái chiêu đổi danh xưng định chọc tức vợ của mình lại phản tác dụng, anh Thịnh đà nh tỉnh bơ là m là nh: "Thích già hơn người ta lắm à , sao mới nghe chị đã cười khoái trá thế kia!". Thế rồi, hai vợ chồng liếc trộm nhau xem phản ứng ra sao, cuối cùng lại tay trong tay.
Giận quá mà không thể hiện được sự bực bội còn khổ hơn. Hoà n cảnh của chị Thanh Hằng quả là oái oăm. Chồng chị là người nước ngoà i nên yêu cũng "you “ me", ghét cũng "you “ me". Một lần "đụng độ", cảm thấy ức chế vì không thể gọi chồng bằng cái gì đó "sốc" hơn cho bõ tức, chị quyết định phải nói " you are... cái gì đó" và buột miệng: "You are such a silly man".
à”ng xã chị tròn xoe mắt rồi hét lên bằng tiếng Việt hẳn hoi: "Anh không muốn gọi là silly đâu nhé. Silly là từ dà nh cho con nít, anh là đà n ông, em chửi anh là "stupid man" còn hơn. Em muốn hà ng xóm cười và o mặt anh à ". Lúc đó chị mới sực nhớ hà ng xóm của mình cũng là người nước ngoà i. Thế nà y thì mất mặt chồng quá nên đà nh ôm lấy chồng mà xin lỗi.
Mà y - tao hay trống không?
Thực tế, không phải cặp vợ chồng nà o cũng giữ gìn được ranh giới của sự tôn trọng khi cãi nhau bởi "cả giận mất khôn".
Bình thường yêu nhau là thế, nhưng đụng chuyện, không ít cặp mạt sát nhau như kẻ thù. Nhẹ thì "mà y, tao, mi, tớ" nặng có khi chẳng tiếc lời mà " thằng nà y, con kia". Mà người khơi mà o đa phần là những ông chồng nóng tính.
Có chồng là dân xây dựng nên chị Lan thấm thía hơn ai hết tình cảnh nà y. Suốt ngà y là m việc trên công trường, gà o thét với đám công nhân riết thà nh quen miệng, nên hễ xảy ra chiến tranh, chồng chị chuyển hệ "mà y “ tao" với vợ ngay tấp lự. Góp ýŽ và i lần với chồng, anh à ừ đâu đó rồi thời gian sau lại "ngựa quen đường cũ". Nhiửu lúc không kửm lòng nổi chị cũng "mà y “ tao" luôn với chồng cho hả.
Tuy nhiên, không ít cặp vợ chồng coi việc "mà y, tao" khi xung đột như một phương thuốc để hạ hửa. Cứ "mà y “ tao" tung tóe đi rồi cả hai sẽ thấy nhẹ nhà ng hơn chứ kiửm chế mà "anh “ em" có khi giận nhau cả tháng trời.
Tuy nhiên, hậu quả để lại của những lần trút giận xả cửa cũng không dễ chịu lắm, ngoà i việc tổn thương nhau, con cái bao giử cũng là nạn nhân đầu tiên. Chính bản thân chị Lan cũng phải thừa nhận: "Cứ sau mỗi lần cãi nhau lại thấy xấu hổ với chính bản thân mình và với cả hà ng xóm láng giửng".
Không "mà y tao", cũng không "anh em, chồng vợ" được, nhiửu cặp chọn giải pháp đá thúng đụng nia, chửi chó mắng mèo. Nếu có phải mở miệng, nói trống không vẫn dễ hạ hửa hơn. Sống chung với bố mẹ vợ nên vợ chồng anh Giang chọn biện pháp xưng hô "trống không" mỗi khi giận để không là m kinh động đến các cụ.
Có hôm gây lộn với vợ xong, tự nhiên cái bồn nước bị hửng, anh Giang leo lên gác sửa. Lọ mọ leo đến nơi anh mới biết quên mang đồ nghử. Lỡ lấy cái máy bơm ra rồi, không có cách nà o, anh đà nh ngồi trên mái nhà nói "trửng" xuống: "Lấy cái hộp đồ nghử giùm... cái đi!". Ai dè, lúc đó vợ anh đi ra ngoà i. Mẹ vợ ở dưới bếp nghe không rõ bèn hửi lại: "Lấy cái gì?".
Anh Giang nghe kiểu trả lời "trống không" đinh ninh là vợ nên "là m tới": "Lấy cái hộp đồ nghử đó, tắt tivi đi, cứ ngồi ôm tivi sao nghe được hả?". Bố vợ đang ngồi ngoà i phòng khách nghe thấy "sùng máu" lôi thằng con rể xuống là m cho một bà i vì cái tội "láo lếu" với mẹ. Chị vợ đi vử biết chuyện vừa thương chồng vừa buồn cười. Từ đó, hai vợ chồng dù có giận nhau cách mấy đi nữa cũng không dám nói "trống không".
Anh Vinh lại rơi và o một tình huống dở khóc dở cười hơn. Vợ chồng anh vốn chẳng mấy khi to, tiếng, nhưng vợ anh lại mắc cái tật giận dai. Giận lên chị chẳng la hét, mắng mử gì nhưng mặt mà y lại sưng sỉa. Ai nói gì chị cũng mặc, cứ lùi lũi là m hết việc nhà rồi im lặng lên giường trùm chăn... khóc.
Khổ nỗi hai vợ chồng sống chung với bố mẹ anh. Mỗi lần vợ chồng giận nhau, thế nà o anh cũng bị mẹ "kể tội": "Con dâu không biết trên dưới, mẹ chồng gọi cứ ở lì sau bếp, đã thế nói chuyện còn lí nhí trong miệng, chẳng ra thể thống gì".
Anh bạn cùng cơ quan nghe thế mới hiến kế: "Hễ vợ giận mặt "lì ra", cứ quát cho một câu thật nặng và o, để xem còn dám là m mình là m mẩy nữa không". Mấy tuần sau, do bất đồng Ž ý kiến, thấy vợ bắt đầu chiến thuật im lặng, anh bèn trợn mắt hét: "Mà y có chịu nói gì không thì bảo...". Chị vợ vốn cao huyết áp, lại là giáo viên, nghe chồng mình xưng "mà y" với mình nên lên tăng xông, lăn đùng ra... ngất.
Đưa vợ đi cấp cứu vử anh Vinh méo mặt khi biết cả khu phố đồn ầm lên là anh đánh đập vợ dã man tới nỗi phải đi bệnh viện.
Dập tắt núi lửa phun trà o
Giận rồi là m thinh như vợ anh Vinh thật không phải cách, nhưng nhiửu người lại chọn cách nà y. Tại sao ư? Bởi họ biết khi đã mở miệng rất khó giữ được những lời lẽ đà ng hoà ng. Nhiửu cặp đôi công nhận: "Lúc cãi nhau lên đến đỉnh điểm, ai cũng dễ buông lời xúc phạm đối phương".
Biết tục tằn với nhau chẳng ra sao cả, nhưng cơn giận như núi lửa sắp phun trà o, cứ hừng hực. Cả vợ và chồng như xe mất phanh, cứ lao và o "đốp chát" cho hả, rồi đánh nhau lúc nà o không hay.
Chuyện hà i hước kể rằng ở tòa án, vị quan tòa hửi bị can: "Tại sao anh đánh vợ anh dã man như vậy?"
Anh ta thưa: "Thưa quý tòa, lúc đó cô ấy không phải vợ tôi".
Quan tòa hửi: "Chẳng phải vợ anh thì là ai?".
Anh ta nói: "Lúc đó cô ta xưng là ... "bà " tôi".
"Lời nói không mất tiửn mua...". Có một mẹo nhử nhiửu người truyửn tai nhau: Khi cãi nhau hay coi vợ/chồng là ông chủ.
Đã cãi nhau với ông chủ dù sao cũng phải có chút nể nang, biết đâu là giới hạn. Đợi hai bên nguôi giận, gặp nhau nói chuyện thiệt hơn cũng chưa muộn. Đừng để hạnh phúc vụt bay chỉ vì một câu nói.