Tháng đầu tiên là m chồng, anh Giang hớn hở mang tiửn lương vử đưa vợ. Vợ liếc qua mớ tiửn mửng (gió có thể thổi bay của chồng) thở dà i: "Chắc đủ để anh chi tiêu cá nhân đấy".
Thiếu thì bảo em đưa thêm nhé. Em không cầm đâu". Điửu nà y khiến Giang tự ái suốt cả tuần lễ.
Tháng thứ hai, Giang trích nửa lương, lễ phép biếu bố mẹ vợ, gọi là Con có chút quà , biếu bố mẹ ăn sáng nhưng mẹ vợ anh cười, bảo: Chỗ nà y chẳng đủ cho một bữa tiếp khách của bố anh. Sau đó, mẹ vợ Giang cương quyết từ chối, nhường tiửn cho con rể xăng xe. Dù biết bố mẹ vợ tốt bụng nhưng Giang cũng không tránh khửi cảm giác ê chử. Thế là , cứ đến kử³ lĩnh lương, Giang ung dung tiêu mà không cần phải nộp "thuế thân" cho vợ.
Ngọc là con gái nhà khá giả, trong khi Giang có cố gắng tằn tiện đến mấy thì tháng nà o cũng thiếu trước, hụt sau. Vậy là , từ hồi yêu nhau, Ngọc đã sẵn sà ng chi trả mọi khoản tình phí cho cả hai mà không cần suy nghĩ.
Không phải hạng đà n ông đà o mử nhưng Giang đà nh tặc lườ¡i, thầm mang ơn người yêu tốt bụng. Anh cũng tự hứa sẽ học hà nh giửi giang để kiếm tiửn bù đắp cho Ngọc. Kết quả cho thà nh tích học tập của Giang là anh được giữ lại là m giảng viên của trường. Thế nhưng, lúc ấy, vợ anh đã leo lên chức trợ lý cao cấp, lương tháng đến cả nghìn đô.
2 vợ chồng vẫn đang ở trong căn hộ chung cư do bố mẹ vợ cho "hồi môn" còn mọi đồ đạc đắt tiửn trong nhà cũng do một tay Ngọc lo toan.
Dù không cần tiửn của chồng, người vợ cũng nên trân trọng đóng góp của anh ấy (Ảnh minh hoạ).
Còn Trường (Thanh Xuân, Hà Nội) tháng nà o lấy lương xong là anh phóng xe vử quê, biếu tiửn bố mẹ đẻ. Các cụ có băn khoăn, sao không để tiửn nuôi vợ, nuôi con thì Trường chỉ cười, không dám nói: Vì vợ con không lấy tiửn, con sợ ăn tiêu sinh hư, đà nh để biếu bố mẹ. Bố mẹ Trường vẫn từng khoe với họ hà ng rằng, có cậu con trai là kử¹ sư, nhà cửa sung túc (thực chất chính Hân - vợ Trường mới là nguồn thu nhập chủ lực).
Hân năng động, vừa là m kế toán cho một cơ quan trên Bộ, vừa mở công ty riêng nên cô cũng chẳng quan tâm đến tiửn lương của chồng. Dù không phô trương mình kiếm được nhiửu tiửn nhưng Hân quan niệm: Tiửn của anh để anh chi tiêu. Bao giử kiếm được nhiửu hơn thì đưa em cũng được. Và i lần vợ không lấy tiửn, Trường cũng đà nh thôi, dù trong lòng có tự ái. Trường bảo: "Không lẽ vợ chồng cãi vã hay ly hôn vì lý do vợ tôi không cần tiửn"".
Yêu chồng cũng phải đúng cách
Nhiửu người vợ (có kinh tế) thương chồng bằng cách để anh ấy tự do tiêu. Chị em sai lầm khi cho rằng là m như vậy anh xã sẽ sung sướng. Ngoại trừ nhóm người chồng vô tâm, còn những anh có trách nhiệm (nhưng ít có cơ hội kiếm thêm tiửn) sẽ nảy sinh tâm lý tự ái. Các anh cảm thấy như bị vợ coi thường. Lúc đó, lòng tốt của người vợ sẽ vô tình tiêu diệt sự tự trọng của đà n ông.
Ngà y nay, nhiửu người chồng không hử phủ nhận; thậm chí, họ còn trân trọng khi vợ kiếm được tiửn. Các anh rất biết ơn khi có một người vợ đảm, chung vai gánh vác kinh tế với mình. Tuy nhiên, chính sự cư xử không khéo của người vợ sẽ khiến chồng mình bị tổn thương. Nguy hại hơn, thói quen nà y sẽ khiến các anh quay lưng, phủi trách nhiệm trụ cột với gia đình. Không ít anh còn chán nản, có tiửn rồi sinh tật xấu.
Dù không cần tiửn của chồng, người vợ cũng nên trân trọng đóng góp của anh ấy. Nếu người chồng có mức lương thấp, người vợ vẫn nên để chồng được đóng góp (cho dù chỉ ở mức tối thiểu).
Cách ứng xử khôn ngoan là người vợ nên giữ lương của chồng; sau đó, chi ngược lại cho chồng thà nh nhiửu lần. Có khi số tiửn đưa lại còn lớn hơn tiửn lương của chồng nhưng anh nà o cũng hân hoan vì được đưa tiửn cho vợ.