Khóm quỳnh lặng lẽ

Lê Xuyên| 12/08/2019 08:02

Anh nói thật đấy Quỳnh ạ. Anh ước gì tối nào mình cũng được ngồi bên nhau ngắm hoa quỳnh nở dưới trăng thế này. Anh thấy mình là kẻ diễm phúc nhất trên đời vì được em yêu và được yêu em đấy. Nhận được lời nói yêu thương từ Dũng, trái tim Quỳnh rộn ràng, loạn nhịp. Cô đáp lại người yêu bằng câu nói thật khẽ, dường như chỉ đủ để anh nghe thấy

Khóm quỳnh lặng lẽ

- Quỳnh không những đẹp mà còn rất thơm nữa anh ạ.

- Ừ, hoa đẹp và thơm như tấm lòng em vậy. 

- Dạ...! Anh cứ đùa em.

- Anh nói thật đấy Quỳnh ạ. Anh ước gì tối nào mình cũng được ngồi bên nhau ngắm hoa quỳnh nở dưới trăng thế này. Anh thấy mình là kẻ diễm phúc nhất trên đời vì được em yêu và được yêu em đấy. Nhận được lời nói yêu thương từ Dũng, trái tim Quỳnh rộn ràng, loạn nhịp. Cô đáp lại người yêu bằng câu nói thật khẽ, dường như chỉ đủ để anh nghe thấy:

- Em cũng rất nhớ anh! Rồi đôi mắt của hai kẻ yêu nhau cứ thế đắm say, soi tỏ vào nhau dưới ánh trăng ngọc ngà. Tưởng như trăng cũng phải thẹn thùng vì vô tình là kẻ thứ ba chứng kiến. Mà đâu chỉ có trăng. Gió lùa qua vuốt nhẹ làm rối mớ tóc mai mềm mại của Quỳnh. Gió cũng muốn chọc ghẹo hai người thì phải. Rồi cả khu vườn xanh biếc xanh nhà Quỳnh nữa. Nào bưởi, nào chanh, nào mít,... Chúng cũng đong đưa trong gió như thầm ghen tỵ với tình yêu của hai người. Vẻ đẹp của Quỳnh không chỉ lồ lộ bên ngoài qua nụ cười tỏa nắng, nước da trắng trẻo, mái tóc mềm như dòng suối mùa thu cùng dáng người mảnh mai mà cô còn đẹp bởi sự thùy mị, nết na trong tâm hồn qua từng lời nói, cử chỉ. Dũng đắm đuối nhìn vào đôi mắt thánh thiện của người yêu, nụ cười của cô gái hai mươi khiến anh càng say lịm. Quỳnh chỉ tay về phía khóm quỳnh đang lặng lẽ nở nơi góc vườn:

- Anh nhìn quỳnh đang nở kìa! Thật không hổ danh là nữ hoàng bóng đêm. Vẻ đẹp của nó làm sáng bừng cả không gian tĩnh tại của đêm tối.

- Nhưng em biết vì sao quỳnh chỉ nở khi trời đã vào đêm không? Tại sao chúng không nở khi những hạt sương long lanh còn vắt vẻo trên cành lá hay khi từng hạt nắng xiên khoai gay gắt hoặc buổi chiều chạng vạng? Tại sao lại phải chờ khi hoàng hôn buông xuống, khi ngàn vạn vì sao rạng rỡ đuổi theo bóng trăng lên đỉnh trời? Tại sao phải chờ cho con người bắt đầu chìm đắm trong giấc ngủ thì nữ hoàng ấy mới thực sự lên ngôi tỏa sáng? Khẽ vỗ về bờ vai Quỳnh, Dũng dẫn người yêu vào trong câu chuyện về sự tích hoa Quỳnh, về tình yêu của nàng Quỳnh và chàng Giao thuở xưa, bỗng nhiên thấy khóe mắt người yêu lăn tròn hai dòng lệ nóng hổi, lóng lánh dưới ánh trăng dát bạc.

- Sao em lại khóc? Dũng ân cần hỏi:

- Tại em xúc động và thương phận nàng Quỳnh qua câu chuyện anh kể. 

- Câu chuyện ngày xưa mà em.

- Nhưng... Đất nước mình vẫn chưa hết chiến tranh. Hàng ngày, bom đạn vẫn giày xéo không biết bao nhiêu làng mạc, và không thể đếm được những người dân vô tội, những người con anh dũng đã phải nằm xuống, liệu tình yêu của chúng ta có được như mơ ước không anh nhỉ? Dũng giơ tay lên che miệng người yêu:

- Em không được suy nghĩ lung tung. Rồi chúng mình sẽ được ở bên nhau. Em cứ tin là vậy. Quỳnh khẽ tựa vào vai người yêu, cảm giác lo sợ tràn ngập. Cô tự trấn an mình bằng một cái hít thở thật sâu cùng vòng ôm của Dũng.
- Kìa em xem, hoa quỳnh nở rộ rồi kìa. Mình lại gần ngắm quỳnh nở đi em!

- Vâng.

Khóm quỳnh đang tựa mình trên cái cọc tre nơi góc vườn hình như đang cựa mình. Một... hai... ba bông nhẹ nhàng bung tỏa. Từng cánh hoa trắng tinh xếp khít vào nhau, tươi nõn nà, mềm mại xòe ra. Hương thơm dìu dịu lan tỏa tinh khiết. Dường như cái nắng vàng óng ban ngày đã âm thầm nuôi dưỡng từng bông hoa tuyệt đẹp ấy. Cọng hoa tròn mũm mĩm non nớt, cánh hoa và nhụy hoa điểm một đầu phấn vàng. Trông bông hoa chẳng khác nào thiếu nữ e ấp, dịu dàng. Mỗi bông hoa có tới 18 cánh lớn ở phía trên và 24 cánh nhỏ ở phía dưới. Quỳnh cảm nhận được vẻ đẹp thanh tao của loài hoa đặc biệt này. Trong suy nghĩ, cô thầm cảm ơn tạo hóa đã ưu ái mang đến cho con người bao niềm hạnh phúc. Dù phải chờ đợi để được thưởng thức vẻ đẹp của hoa quỳnh, nhưng đó cũng là cái đáng chờ đợi lắm. Gió khẽ khàng bay qua, vuốt nhẹ mặt hoa mịn màng. Từng bông quỳnh nhẹ lay làm xao động những cọng nhụy rung rinh, cánh hoa dợn sóng. Đôi tình nhân trẻ ngồi mải mê ngắm hoa nở cho đến khi từng cánh hoa từ từ khép lại giữa những đài hoa phong kín như ban đầu mới thôi. Trong không gian yên tĩnh của bóng đêm, thỉnh thoảng, Dũng và Quỳnh vẫn nghe tiếng súng rền vang từ phương xa vọng lại.

- Quỳnh này... Mấy ngày nữa, anh sẽ lên đường vào Nam chiến đấu. Em ở nhà đợi anh nhé!

- Anh sẽ trở về với em chứ? Giọng Quỳnh lạc đi đôi phần.

- Anh phải về chứ. Anh yêu em mà. Suốt mấy đêm sau đó, hai người cứ quấn quýt mỗi khi màn đêm buông xuống. Họ thề ước. Họ trao nhau những cái hôn nồng cháy, cái siết tay cùng vòng ôm thật chặt như để minh chứng cho tình yêu thủy chung giữa họ. Rồi Dũng ra trận. Mình Quỳnh cô đơn với những đêm dài lo lắng, nguyện cầu và ngóng đợi người yêu.

Những lời nói xì xầm to nhỏ của xóm giềng suốt từ khi biết Quỳnh mang thai cứ thế âm ỉ. Ai là cha đứa bé? Gớm thật, giữa thời chiến, lại giám ăn cơm trước kẻng! Mà có phải đã là chồng vợ gì đâu cơ chứ! Bề ngoài trông đẹp thế, vậy mà.... Quỳnh nghe rồi một mình nuốt ngược nước mắt vào trong. Thằng Thắng chính là kết quả của tình yêu ngọt ngào cô dành cho Dũng. Cô thương yêu nó như trái chín đầu mùa. Từ khi biết nó còn là hình hài đỏ hỏn trong bụng, cô đã tự hứa với lòng mình, với Dũng sẽ chăm sóc con thật tốt, bởi nó là nguồn động viên lớn nhất với cô. Hơn nữa, thấy nó, cô như thấy Dũng vẫn ở ngay bên cạnh mình. 

Ba năm đợi chờ mỏi mòn, một ngày, Quỳnh nhận được tin dữ từ trên huyện báo về: Dũng đã hi sinh khi đang làm nhiệm vụ. Tin sét đánh khiến trái tim cô tan nát. Ngắm nhìn đứa con trai giống Dũng như đúc, Quỳnh chỉ biết ôm con khóc nức nở. Ba Dũng qua đời trong chiến dịch Điện Biên Phủ những năm 1954. Mẹ già cả, ốm đau rồi cũng qua đời sau khi hay tin Dũng mất một năm. Giờ chỉ còn chị gái Dũng lấy chồng rồi hàng ngày nhang khói cho cha mẹ và em trai. Mấy lần sang thăm cháu, chị vẫn thường an ủi Quỳnh:

- Chiến tranh mà em. Làm sao nói trước được điều gì. Thôi, em đừng đau buồn nữa. Xem có ai tốt thì nhận lời lấy người ta để quãng đời còn lại của mình may ra được sung sướng. Quỳnh hiểu điều chị nói. Thế nhưng cô quyết định ở vậy nuôi con khôn lớn, xem đó là hạnh phúc của cuộc đời mình. 

Con trai 10 tuổi cũng là chừng ấy thời gian Quỳnh ngồi ngắm hoa quỳnh nở trong đêm một mình. Ngoài 30 tuổi, tuy thời gian có bào mòn đi nhan sắc của cô gái đôi mươi ngày ấy, nhưng vẻ đẹp của Quỳnh vẫn còn rất mặn mà, quả đúng như người ta vẫn thường nói “Gái một con trông mòn con mắt”. Cũng có rất nhiều người đàn ông đến xin được làm bờ vai cho Quỳnh dựa vào nhưng cô chỉ lẳng lặng cúi đầu cảm ơn rồi thì khước từ. Xóm giềng bảo Quỳnh không chồng mà chửa, già ế lại còn làm cao, Quỳnh chỉ lặng cười đắng đót. Tình yêu Quỳnh dành cho Dũng dường như không người đàn ông nào có thể thay thế được.

Trong nhà, bên cạnh bàn thờ cha mẹ, Quỳnh cũng lập một bài vị thờ người yêu, tấm chân dung của anh được cắt ra từ tấm ảnh chụp chung của hai người trước khi Dũng ra trận. Hàng ngày, mùi hương trầm vẫn thoang thoảng. Thi thoảng, cô lại đứng tựa cửa nhìn ra bên ngoài. Ngoài vườn, cây bưởi, cây chanh, rồi thì cỏ cây đã khô héo vì bom đạn, chỉ duy nhất bên cọc tre già, khóm quỳnh vẫn hiên ngang đầy sức sống.

Ba mẹ Quỳnh qua đời. Cô cùng đứa con trai ra vào lủi thủi. Chiến tranh đã đi qua được hai tháng, khu vườn ngày xưa cô ngồi cùng người yêu đang được cô và con trai cải tạo, vun xới lại. Và mỗi tối, khi thì một mình, khi thì hai mẹ con lại ngồi bên nhau chờ quỳnh nở. Gương mặt của người đàn bà thủy chung ấy vẫn hiện lên nụ cười trinh nguyên, tươi sáng dù phong ba đã thổi qua cuộc đời cô rất nhiều gió mưa.

Tối nay, sau khi con trai đã ngủ say, Quỳnh nhẹ nhàng phủ màn, kéo chăn để con yên giấc rồi lại một mình ra góc sân ngồi. Trăng từ từ nhô lên thật đẹp. Quỳnh nhận ra vẻ đẹp của ánh trăng đêm nay không khác mấy ánh trăng của hơn mười năm về trước. Góc sân, những nụ hoa quỳnh đã tròn vo, mũm mĩm. Chỉ một lát nữa thôi, đài hoa sẽ mở dần, những đường gân hoa trắng xanh sẽ từ từ bung ra. Cuống hoa sẽ dài tựa cánh tay của người con gái mảnh mai. Và nụ hoa sẽ mở ra, những cánh hoa sẽ rung rinh e ấp, tỏa hương thơm ngây ngất theo gió đêm mang điệu ru buồn.

Linh tính mách bảo Quỳnh hình như có người đang lén nhìn mình. Ngoài cổng, bóng ai đứng im lặng nãy giờ. Cô nhìn ra, ngỡ mình nhìn thấy ma.

- Anh Dũng, có phải anh về thăm mẹ con em không? Nước mắt Quỳnh đầm đìa hai má. Khẽ gạt hàng nước mắt, Quỳnh nhìn chằm chằm ra phía hàng rào trước cổng, bóng đen ấy vẫn còn đó.  

- Quỳnh.... Quỳnh ơi, mở cửa cho anh. Dũng đây... Anh về rồi đây em!

 Sau phút giây sợ hãi, đột nhiên cô đứng phắt dậy, chạy vụt ra cổng:

- Anh Dũng! Anh Dũng! 

- Anh đây. Quỳnh....

- Đúng rồi... Anh đã về rồi. Nhưng chân của anh....

- Một chân của anh đã nằm lại trên chiến trường. Anh bị lạc đơn vị và... phép màu nhiệm đã đưa anh trở về. Chuyện dài lắm. Rồi anh sẽ kể cho em nghe. 

Lưng đeo ba lô, một tay chống nạng thay chân trái đã bị mất, Dũng bước theo Quỳnh vào nhà ngắm nhìn đứa con trai đang ngủ ngon lành trong nụ cười hạnh phúc. Anh ôm Quỳnh vào lòng, đôi bàn tay run run trong nước mắt ngập tràn. Quỳnh dẫn Dũng ra ngồi trên cái chõng tre ngoài sân ngày nào. Cô chỉ tay về phía khóm quỳnh nơi góc vườn thầm thì:

- Hoa quỳnh lại bắt đầu nở kìa anh! Nhìn những bông quỳnh trắng muốt đang từ từ bung tỏa trong đêm, bao kỷ niệm tình yêu một thời lại ùa về như một cơn gió trong trái tim Dũng. Mười năm rồi, vậy mà những đóa quỳnh vẫn giữ được vẻ tinh khiết, nồng nàn, quen thuộc. 
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Khóm quỳnh lặng lẽ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO