(NHN) Cái cơn "lốc và ng thau" chưa thấy đâu thì cơn "bão" ma tuý đã ập đến Minh Châu như một giấc mộng dà i kinh hãi. Không biết có bao nhiêu "hòn vọng phu" đã chà o biệt cái xã đảo nà y bởi "nà ng tiên nâu" phát tác? Câu trả lời vẫn đang cần lời giải...
Vòng xoáy và ng thau
Đó là thời điểm những năm thập kỷ 80 - 90 của thế kỷ trước, khi tin đồn có người dân trong xã ngược lên Sơn La, Lai Châu đà o và ng "trúng quả" lớn. Từ cái tin ấy loan ra cả xã, người đi trước rước người ở quê "đổ bộ" lên vùng đất được coi già u khoáng sản quý nà y.
Thế rồi, con theo cha, họ hà ng xóm giửng lũ lượt đi tìm "và ng thau" nơi đất khách quê người. Ở đó, cảnh xa nhà , lao động vắt sức suốt ngà y đêm, họ đã được tiếp xúc với cái chết trắng tại các bản vùng sâu Sơn La, Lai Châu. Bởi tôi cũng được một người bạn sinh sống ở vùng Mộc Châu (Sơn La) kể lại, và o thời điểm đó ở khu vực nà y thì ma tuý được sử dụng rất phổ thông giống như người ta hút thuốc là o bây giử. Cậu bạn ở Mộc Châu còn cho biết, nếu đà n ông ở đây được xếp và o nhóm "đại gia" có máu mặt thì không bao giử hết thuốc phiện trong nhà .
Chính từ việc mời nhau những "bi" thuốc phiện quen thuộc như ăn cơm hà ng ngà y, mà hầu như không chỉ những đức lang quân, chà ng trai đang độ tuổi đôi mươi của Minh Châu. Người tứ xứ đặt chân lên vùng đất kia cũng không chối từ được cái cảm giác phê thuốc phiện lên tận... mây xanh.
Trở lại câu chuyện cơn "lũ" đà o và ng và cơn "lốc" ma tuý xé toạc sự bình yên nơi xã đảo Minh Châu. Chúng tôi có dịp được tận tai nghe cái phần hậu dai dẳng của nà ng tiên nâu" để lại.
Theo số liệu thống kê chưa đầy đủ của lực lượng công an xã Minh Châu, năm 2003 tại địa bà n có 104 con nghiện, năm 2004 là 38 con nghiện phần đa những người nà y dùng ma tuý đen. Nhưng kinh khủng hơn từ năm 2005 đến nay, họ chuyển sang dùng thứ "hà ng trắng" man rợn.
à”ng Phương Văn Trò, Phó Chủ tịch xã Minh Châu chia sẻ, thuốc phiện đen dễ bử hơn, còn thứ thuốc trắng hễ "bập" và o coi như không dứt được. Dùng thuốc đen thì chỉ hút hít, đối với người kiên trì có thể tự cai được, chứ cái giống thuốc trắng thêm phần chích choác thì suy nhược chóng lắm" - ông Trò nói.
Chiếc tà u nà y chỉ neo đậu ở Minh Châu một và i ngà y rồi lại ngược dòng sông Hồng tiếp tục hà nh trình đi đà o và ng
Cơn "khát" và ng thau, sự mong mửi cuộc sống sang già u chưa thấy đâu, nhưng ma tuý trở thà nh cơn "lốc" dữ dằn đáng sợ tà n phá nơi xã đảo Minh Châu. Biết bao câu chuyện vử ma tuý là m cho những gia đình có người nghiện kia phải tan cư, ly biệt. Cha, con cùng nghiện, rồi cùng tranh nhau mang những thứ được coi là đáng giá trong gia đình đổ cả và o hút chích.
Bà quán nước ven đường chưa hết bà ng hoà ng kể, có trường hợp con nghiện còn bử ma tuý và o trong thuốc lá rồi mời người "trí cốt" của mình hòng lôi kéo cùng nghiện. Do biết đó là con nghiện nặng nên cậu kia khéo léo bử lẹ điếu thuốc và o túi áo để tránh mách lòng con nghiện. Vử nhà lấy điếu thuốc ra xem thì y chăng trong đó có thứ bột trắng được xác định là ma tuý.
Hay người dân xã đảo cũng chỉ dám thử thẻ với nhau mỗi khi nhìn thấy những con nghiện kia lui tới khu vực sinh sống mà đử phòng cảnh giác, mất trộm đồ đạc. Vị theo người dân gần như không dám lộ mặt, vì đôi khi việc là m đó lại bị con nghiện là m liửu trả thù, thiệt thân.
"Có lần tôi nhìn thấy một đối tượng nghiện lấy trộm đồ nhà hà ng xóm bán lấy tiửn hút hít. Mình ra mặt báo cho công an, mấy hôm sau ra bãi ruộng ngô nhà mình bị lột gốc, nằm rạp hết xuống đất. Từ đó, ở là ng cũng chẳng mấy ai dám là m "mách lòng" bọn nghiện nữa, vì sợ bị trả đũa" - bác Th chia sẻ.
Trước các đối tượng nghiện ngập tại địa bà n là m cho tình hình an ninh trật tự ở Minh Châu luôn đặt người dân trong tâm trạng âu lo, thấp thửm. Dân "sì ke" tóc đử, tóc xanh không hiếm gặp lởn vởn trên các con đường là ng. Trộm cắp, xô xát ở trong xã như "chuyện thường ngà y ở huyện". Vì thế mà những năm gần đây người ta vẫn coi Minh Châu là một "điểm nóng vử các hoạt động ma tuý phức tạp. Thực tế hiện nay, Minh Châu vẫn còn 64 đối tượng có liên quan đến ma tuý đang ở địa phương hoặc đang thụ án tại các trại giáo dườ¡ng.
Nỗi lo còn ở đó...
Ở Minh Châu bây giử, những cái chết trẻ là các con nghiện cũng chẳng có gì đáng để bà n tán nhiửu. Vì việc nà y đã khá quen thuộc với người dân xã đảo. Chỉ có điửu, cái không khí u ám, ớn lạnh vẫn loáng thoáng rít lên từng hồi ở nơi nghĩa địa. Còn người dân cũng chỉ í ới hửi nhau: "cụ nà o đi đấy?".
Quả thực, ma tuý đã gõ cửa, tà n phá không biết bao nhiêu nóc nhà , mái ấm hạnh phúc ở nơi nghèo khó nà y. Biết bao nhiêu nước mắt đã rơi lã chã trên khuôn mặt tiửu tuửµ của những người mẹ, người vợ bởi nỗi đau ruột thịt. Ma tuý cũng khiến vô số đứa trẻ phải thon thót giật mình, ú ớ gọi nhớ cha trong giấc mộng đêm dà i. Những trụ cột gia đình, tình thương yêu, sự che trở đã bị "nà ng tiên nâu" mang vử thế giới vĩnh hằng. Con số minh chứng, chỉ gần 4 tháng trước, ma tuý cũng đã lấy đi sinh mạng của 3 người trong xã do con nghiện sốc thuốc và căn bệnh thế kỷ HIV/AIDS.
à”ng Phương Văn Trò, PCT xã Minh Châu đang trao đổi với PV
"Chúng tôi rất lo ngại vì số người chết vì ma tuý của Minh Châu tăng lên từng ngà y mà vẫn chưa thể kiểm soát được. Vử phía chính quyửn địa phương đã áp dụng nhiửu biện pháp để ngăn chặn "vấn nạn" ma tuý lan rộng ra cộng đồng. Bằng việc xây dựng các mô hình như dòng họ tự quả, tổ liên gia tự quản, CLB Phòng, chống ma tuý... để tuyên truyửn sâu rộng tới quần chúng nhân dân. Song, đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời vì nguồn lợi từ mua bán ma tuý quá cao nên nhiửu người vẫn bất chấp để chuộc lợi, phân phối thuốc" - ông Trò cho biết.
à”ng Trò cho biết thêm, do địa hình của Minh Châu nằm biệt lập ở giữa sông Hồng nên các hoạt động vử ma tuý dễ dà ng hơn trên đất liửn. Các chân dếp là m nhiệm vụ cảnh giới có mặt ở khắp nơi nên việc phát hiện, bắt của tang rất khó khăn. Thêm nữa, lực lượng an ninh chuyên trách còn mửng, việc phân bổ giữ gìn ANTT, xoá các tụ điểm vử ma tuý còn gặp rất nhiửu khó khăn. "Để đẩy lùi ma tuý ra khửi Minh Châu bây giử không phải là việc là m một sớm một chiửu là được. Điửu nà y chúng tôi rất cần sự giúp đỡ, phối kết hợp của các cấp ngà nh bên trên hỗ trợ" - ông Trò nói.
Rời Minh Châu lúc chiửu muộn, chúng tôi không dứt khửi cái cảm giác gai người đến tê dại chân tay vì tiếng gọi đau thương của "cái chết trắng" vẫn còn rập rửn ở đâu đó nơi xã đảo. Và cái nỗi lo ấy lại cà ng trỗi dậy mạnh mẽ trong suy nghĩ của chúng tôi phải đặt câu hửi: Bao giử Minh Châu hết "vấn nạn" ma tuý?