Ký ức hoa

Nguyễn Thanh Kim| 31/12/2019 10:42

Có những vẻ đẹp ở đời, nếu không có cái nhìn tinh tế và lòng mê đắm thì khó có thể nhận biết được. Hoa là tặng phẩm của thiên nhiên ban cho ta vô vàn vẻ đẹp chi chút trong tận hưởng và dâng hiến.

Ký ức hoa

Có những vẻ đẹp ở đời, nếu không có cái nhìn tinh tế và lòng mê đắm thì khó có thể nhận biết được. Hoa là tặng phẩm của thiên nhiên ban cho ta vô vàn vẻ đẹp chi chút trong tận hưởng và dâng hiến.

Trên đường từ Buôn Mê Thuột về huyện Đắc Min, hoa dã quỳ cứ cháy lên rừng rực cái màu vàng trải dài bất tận. Mùa khô bụi quẩn lên đất đỏ 

ba zan, không át được sự tươi mới của bài thơ - hoa dã quỳ vàng. Đến Tây Nguyên mà thiếu đi sắc hoa này thì đặc trưng vùng đất sẽ khiếm khuyết một cung bậc nào đó trong tổng phổ bài ca hùng tráng. Hoa dã quỳ vàng gợi cho ta thuở hồng hoang miên viễn người đi mở đất khôn nguôi nỗi nhớ nhà, nhớ quê. Hoa cúc quỳ vàng, nét hồn nhiên của tuổi thơ em ngây dại.

Trong se se lạnh cuối Chạp, tôi hay tha thẩn ngoài cánh đồng trước cửa nhà. Ruộng nhà ai vừa đổ ải, xăm xắp nước tràn bờ. Mặt trời tròn trịa lòng đỏ trứng gà thấp thoáng ngọn tre, dặm chuối. Bất chợt mắt tôi chạm vào sắc hoa cúc dại ven sông. Cánh hoa cúc dại mỏng manh ánh lên màu vàng dịu dễ ưa phấp phơ trước gió. Nhớ em ngày nào đi hái cúc dại về kết thành chuỗi hoa đội đầu chơi trò “cô dâu chú rể” trong ngày cưới. Nhìn em lúng túng nhiều khi tôi cũng bật cười. Tháng ngày đã xa qua rồi, không hiểu em đã “tay bồng tay bế” nơi đâu, nhưng mỗi khi nhớ tới màu hoa ấy, lòng tôi lại bồi hồi khó tả nuối tiếc cái thời không bao giờ trở lại.

Kìa nhà bạn đã tới gần. Đi dọc con ngõ nhỏ, rẽ trái đến hàng rào là gặp nụ cười thân thuộc của bạn tôi, là gặp nụ tầm xuân đấy rồi. Hoa tầm xuân nở cũng như tính anh bạn tôi khiêm nhường và lặng lẽ. Hoa nhỏ mà gai sắc. Cũng không sặc sỡ như những loài hoa khác mà ẩn chứa sự tinh tế đến kì lạ “nụ tầm xuân nở ra xanh biếc - em lấy chồng rồi anh tiếc lắm thay”. Mê hoa tầm xuân đến mức mỗi lần về quê, cứ nhìn hàng rào nhà ai tôi cứ tưởng tượng lẫn vào bao thứ cây cỏ khác thể nào cũng le lói nụ tầm xuân như một sự kiếm tìm trong mộng ảo.

Dạo lên thành phố Đà Lạt, anh Nam thấy tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác trước một nhành hoa lạ cuối dốc bèn giải thích: “Đấy là hoa mimoda, có người cho đây là hoa tình yêu (người ta cứ gán cho các loài hoa để làm đẹp cuộc tình của họ). Hoa này du nhập từ Pháp sang bén duyên Đà Lạt nên trở thành loài hoa mang đặc trưng vùng đất. Các nhà thơ, nhạc sĩ mê loài hoa này lắm, hầu như các tác phẩm nào của họ khi viết về Đà Lạt không thể thiếu mimoda như là tâm sự lòng mình vậy”. Tôi cũng phải lòng mimoda không chỉ là bản tính vốn mơ mộng mà loài hoa này chinh phục tôi bởi cái vẻ mong manh mơ hồ thấp thoáng như sương mà ám ảnh tôi ngay cả trong giấc mơ khi nhớ về Đà Lạt.

Hoa rạng rỡ trong mắt cô dâu ngày cưới. Hoa ấm nơi người dưới mộ. Hoa cúng trên bàn thờ tổ tiên. Hoa ghi nhận thời khắc tháng ngày. Hoa ngỏ lời ngày mới quen nhau. Hoa can dự vào đời sống sinh tử của con người trong kiếp sống ngắn ngủi. Trong tâm tưởng tôi, hoa là hiện thân của vẻ đẹp mong manh và vĩnh hằng, nhỏ nhoi mà bền vững, thân thuộc và thương mến, giản dị mà kiêu sa... Ơi những đóa hoa vô thường của cuộc đời!
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Ký ức hoa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO