Bé ngoan ơi!
Tiếng còi hú, xe lao nhanh vun vút
Chiếc cứu thương đỗ xịch trước hiên nhà
Dăm đứa bé ngợp trong đồ bảo hộ
Lũn chũn lên đường cho cuộc cách ly xa…
Thương lũ trẻ vô tư trong sáng quá!
Chúng ngác ngơ trong bộ áo lùng nhùng
Tay trái xách gói bim bim, hộp sữa
Tay phải kéo quần… mắt ngấn lệ rưng rưng…
“Bác ơi bác, mình đi đâu thế ạ?
Ba má con sao không thấy đi cùng?”
Con đâu biết mình đang là người bệnh
Ráng giữ gìn - không để nhiễm lây chung.
Thương đứa trẻ sinh ra trong đại dịch
Bởi khó khăn nên ba mẹ chẳng đừng…
Mười ngày tuổi phải rời nơi đất lạ
Nương náu quê nhà, đỡ tủi phận người dưng…
Phượng hết nở, ve cũng thôi ca hát
Phố vắng hoe, tĩnh lặng đến nao lòng…
Chỉ còn tiếng dế mèn kêu rỉ rả
Thương cảm cùng nỗi xa xót long đong…
Cố lên nhé! Bé ngoan ơi, cố nhé!
Mong các con sớm khỏi bệnh trở về…
Phượng sẽ nở rực hồng trên góc phố
Hết dịch rồi, đâu còn cảnh chia ly…
Mệnh lệnh trái tim
Những chiến sĩ nơi tuyến đầu chống dịch
Áo blouse lan tỏa khắp trăm miền
Mang sứ mệnh những thiên thần áo trắng
Xả thân mình giành lại sự an yên.
Tự cắt bỏ mái tóc dài óng ả
Bó người trong bộ bảo hộ kín bưng
Hằn sâu vết khẩu trang lên gương mặt
Bệnh nhân đau, bác sĩ cũng đau cùng…
Cứu người bệnh, hàng ngàn ca liên tiếp
Ngày qua ngày chồng chất những F0
Y, bác sĩ vẫn thay nhau thức trắng
Đã lịm đi vì sức kiệt tận cùng!…
Con bé bỏng, bỗng vỡ òa nức nở
Khi thấy cô… giống mẹ trên truyền hình
Cô bác sĩ lòng nghẹn ngào xúc động:
Nỗi nhớ con, đâu chỉ của riêng mình…
Ôi câu nói “Lương y như từ mẫu”
Thấu trong tim qua đại dịch khốc tàn!
Và chính họ - vắt kiệt từng hơi thở
Cho ngàn người nhiễm bệnh bớt hoang mang…
Những thương cảm đã bay về muôn nẻo
Họ đi theo mệnh lệnh trái tim mình…
Họ nguyện hiến một lòng vì người bệnh
Câu chữ nào thấu trọn những hy sinh?!…