Lối về tháng Bảy

Bùi Việt Phương| 11/07/2020 20:11

data-news-2020-12-133849-mien-que.jpg
Hình như vào giữa năm, con người ta thường không nghĩ gì sâu xa cả. Những bác thợ xây tóc đã bạc, lưng đã sớm mỏi nhưng vẫn thoăn thoắt tay bay, tay thước để kịp hoàn thành ngôi nhà. Những chuyến xe chở củ, quả ùn ùn đổ về các thành phố lớn làm đầy mâm cơm, những dòng người xe trong phố xá lại đổ dồn về các công sở để tìm thấy con đường đến với những thứ cần sắm sửa. Trong thời khắc đó, có ai bắt chuyến xe sớm trong sáng ngày mới để tìm về với mẹ.
Ở các thành phố, nếu không gặp những người vẫn còn nói giọng quê, dùng phương ngữ thì thật khó đoán ai là người có gốc gác ở đây? Ai vừa mới xa quê chưa lâu. Ấy vậy mà, khi nghe nhắc đến tên làng, tên huyện, nhiều người ở phố vẫn có phút bâng khuâng bởi kí ức nhà ta ở xóm núi ấy, ở đồng bãi ấy. Bởi thế, về trong tháng Bảy là điều may mắn.
Tháng Bảy, chỉ còn lác đác vài nơi lác đác những cọng rơm vãi do cấy muộn. Những quả đồi được xẻ thành từng tầng ruộng giờ như chú trâu nằm thở sau một vụ lúa cật lực chạy đua với thời gian. Có khi leo dốc mệt lử, gặp mùa quả vừa đi qua lại thấy tiếc hùi hụi. Nhìn lên tán cây xanh mát, sạch bóng bởi được tắm mưa tháng Bảy. Hóa ra, mưa thì mùa nào cũng có nhưng mùa này, những cái cây được thảnh thơi rửa mặt sau một mùa tất bật lo cho hoa, cho trái.
Những ngày này, trong vườn mẹ có nhiều loại rau dành riêng cho những người xa quê. Âm thầm cằn cỗi suốt tháng năm, kiên gan với đất đồi, gặp mưa mùa hạ mới xanh mướt và mát ruột. Mẹ bao giờ cũng sẽ chan cho ta thật nhiều, mẹ đã già không thể theo bước chân con được, chỉ còn biết chan bát canh tràn đầy như biển. Bữa cơm trước hiên nhà trong buổi chiều trời xanh, mây trắng, chỉ có gió quê hương là mát rượi, thổi đến tận cùng làm dịu những âu lo, canh cánh tự đáy lòng.
Tháng Bảy trở về, cỏ xanh đã che lấp đi những dấu chân. Nhưng, không phải là dấu chân quen thuộc đi nương, dấu chân ngõ sau về nhà mẹ mà dấu chân ai đó đã không trở về. Thiên nhiên cũng đầy bao dung, giúp con người không phải đối diện với quá khứ. Khi ta trở về, cỏ lại nép mình nhường lối. Hình như đến giờ ta mới nhận ra, trở về cũng là một con đường mới mẻ, một con đường mới mở trong cuộc mưu sinh này. 
Ở phố, nếu bàn chân ta có đi mãi cũng sẽ không thành đường bởi có đường thì ta mới đến. Còn khi trở về nơi núi rừng đã cưu mang, bao bọc ta, đi một lần mà cảm thấy bao điều áy náy còn hằn sâu trong tâm trí như một sự ân hận. Biết là như thế mà không thể khác được, âu cũng là điều khiến ta dằn vặt nhất trong cuộc đời này. 
Tháng Bảy, mưa, nắng thất thường. Đêm cũng như ngày đều vồn vã. Vườn xưa lá xếp bên thềm vắng. Ông đã đi xa lâu lắm mà như vừa mới đây thôi. Người trai trẻ khoác ba lô, đi trong một sớm bừng lên nắng hạ. Những tán cây như cứ vươn ra mãi như bóng người vợ, người mẹ thủy chung chờ đợi. Hôm nay, có người nâng ly cafe nơi phố vắng để ngóng về, có người lặng lẽ đi dưới tán cây để cảm nhận một lối về luôn đợi mình. Lối về của kỷ niệm, của nhớ nhung và của những ưu tư. Hình như mẹ vẫn đợi ta, núi rừng vẫn đợi ta và có lẽ trong sâu thẳm tâm hồn, ta cũng đang… đợi chính mình./.

(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Lối về tháng Bảy
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO