Tôi ly dị chồng đã hai năm, cho đến giử tôi và anh ấy vẫn còn sống độc thân, thỉnh thoảng gọi điện thoại hửi thăm nhau, nhưng tôi không hử ân hận vử cuộc chia tay nà y.
Trước toà , tôi chỉ đưa ra một lý do là vợ chồng chúng tôi không hợp nhau, nên không có hạnh phúc. Nhưng cả gia đình, bè bạn không ai tin chúng tôi lại bất hạnh. Nhiửu người thèm muốn cái hạnh phúc của chúng tôi: hai vợ chồng trẻ, chưa vướng bận con cái, cùng là m cơ quan nhà nước, đời sống kinh tế ổn định.
Vợ chồng tôi không to tiếng với nhau bao giử. Khi tôi một mực đòi ly hôn, có người ngử rằng tôi "ăn phải bả thằng nà o đó" hay "chồng tôi lăng nhăng, bồ bịch, nhưng do tôi giữ thể diện cho chồng nên không nói ra". Họ nghĩ thế cũng phải, vì nhìn bử ngoà i chúng tôi rất hạnh phúc. Họ mà biết lý do đích thực tôi xin chia tay anh vì anh tốt quá, chu đáo quá, cầu kử³ quá và cẩn thận quá, thế nà o họ cũng bảo tôi là "đồ dở hơi" cho mà xem.
Ảnh minh họa.
Chồng tôi không nghiện ngập thứ gì ngoà i cơm tẻ và nước lọc. Hà ng ngà y, đi là m vử là anh lao và o lau nhà . Một lần lau nhà của anh kéo dà i đến hà ng tiếng đồng hồ. Nhìn cảnh anh lau đi lau lại hai ba lần, mân mê, lau chùi từng cái chân tủ, chấm từng hạt bụi nhử trên mặt bà n, tôi có cảm giác anh đang say mê sáng tạo với công việc và nó là thú vui của anh. Khách đến nhà là anh đón ở cửa, chỉ cho họ chỗ để dép và hướng dẫn họ chùi chân và o thảm. Họ chẳng may sơ ý hút thuốc để tà n rơi xuống sà n nhà , thì dù câu chuyện đang hồi gay cấn đến đâu, anh cũng bử đấy để đi lấy giẻ lau nhà .
Anh là người thích quản tiửn trong gia đình, tôi cũng để cho anh được niửm vui ấy. Mỗi lần đi chợ vử, mua hết bao nhiêu, còn bao nhiêu, anh đửu mở máy vi tính để và o sổ thu chi. Có lần tôi đi công tác, anh đưa cho tôi chiếc đồng hồ đeo tay. Khi tôi đã ngồi trên ô tô, anh còn dặn với theo: "Giữ cẩn thận cái đồng hồ đấy nhé, mua nó gần năm trăm nghìn đồng đấy". Rủi cho tôi lần ấy đã lỡ là m mất chiếc đồng hồ, và anh cằn nhằn với tôi cả tháng.
Một lần hai vợ chồng đi ăn phở, tôi gọi phở bò, anh gọi phở gà . Một lúc sau chủ quán bưng ra hai bát phở bò, xin lỗi vì phở gà đã hết, và mong anh dùng tạm. Thế mà anh mắng chủ quán và kiên quyết không ăn, không trả tiửn bát phở trên. Sau đó đi trên đường, chúng tôi dừng lại mua một cân cam để thăm người ốm. Đang đi xe anh dừng lại, xách túi cam và o bên đường nhử một người bán hà ng cân lại giúp.
Thấy thiếu một lạng, anh quay xe lại, đòi người bán cam phải bù cho anh... một quả. Thật ra, chồng tôi là người tốt. Nhưng tôi không thể nà o chịu đựng được cái tốt, cái cẩn thận, chỉn chu thái quá của anh hơn nữa. Đi với anh, lúc nà o tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để "ngượng mặt". Người khác có thể ước ao có được người chồng như vậy. Nhưng khi sống cùng anh, tôi nghĩ mình không còn là mình, một cô bé vô tư, hồn hậu nữa. Tôi mất dần bạn bè và thấy sợ khi ở gần anh. Thế là tôi quyết định chia tay anh khi chúng tôi chưa vướng bận con cái.