“Menelaos Lountemis (1912 - 1977), nhà văn, nhà thơ và là một chiến sĩ hòa bình nổi tiếng của Hy Lạp. Ông đã sang thăm Việt Nam năm 1960, và giữ mãi một cảm tình rất sâu đậm với nhân dân và đất nước chúng ta. Bài thơ ông viết về Việt Nam sau đây có thể được coi là một trong những bài thơ hay nhất của người nước ngoài viết về Hà Nội và Việt Nam
Việt Nam - Đất nước biếc xanh
Và dài như một chiếc đàn bầu
Mà sợi tơ đàn bỗng bị đứt ngang
Ngay giữa lẫy đàn: sông Bến Hải,
Bờ sông đó hãy còn lệ chảy
Và tiếng ca đang hát nửa chừng!
Việt Nam, lìa đứt nửa thân mình
Gươm đâm chém còn trong tay thù địch!
Việt Nam, trên cổ trên tay anh
Tôi còn thấy
Dấu ách nặng và dấu dây xiềng xích.
Việt Nam… Tôi mang từ đất nước xa xôi
Bàn tay đầy thương tích của quê tôi
Để đặt giữa lòng tay anh
Đẫm mồ hôi của chiến tranh và nỗ lực!
Việt Nam… Tôi không bao giờ quên được
Những đám cháy mặt trời,
Hay hạt bụi vàng những vì tinh tú,
Không thể nào quên những đóa hoa tươi
Và tên đẹp những cô thiếu nữ…
Tôi không bao giờ quên được sông Hồng
Thêu sóng đỏ trên áo dài Hà Nội
Và nhấp nhô trôi nổi
Những cánh buồm và chứng tích
những thời xưa…
Tôi không bao giờ quên được hồ Gươm
(Lẵng hoa đẹp giữa lòng thành phố)
Những đóa sen hồng, những ngôi chùa
xám cổ,
Nghiêng mình xuống nước
tìm thánh thần xưa
Nhưng chỉ gặp những con người hiện tại.
Việt Nam… Lâu đài anh bằng nứa bằng tre,
Từng thế kỷ quân thù đốt cháy,
Nhưng anh liền dựng lên trở lại
Vì mỗi lâu đài là một chiếc nhà anh
Mỗi nơi đó, một anh hùng sinh trưởng.
Những ngày hạnh phúc của anh
Sẽ nhiều hơn những hạt vàng của lúa
Sẽ chói ngời hơn hoa phượng đỏ,
Ôi đất nước những căn nhà nhỏ
Có những con người, tầm vóc không cao
Nhưng chiến công hiển hách lớn lao…
Việt Nam… Đất nước của Ngày Mai vĩ đại
Hạnh phúc đang dâng
Ngời chói hơn trăng
Chạy nhanh hơn gió
Chảy xiết hơn sông nước của anh…
Đất nước của nông dân
Mà bao giờ
Một con trâu cũng thân hơn một ông
hoàng đế,
Một cây tre cũng quý hơn quyền trượng
nhà vua,
Chiếc đòn gánh đúng hơn cả cán cân thần
công lý!
Đất nước không thể nào quên!
Những tiếng gần xa anh luôn nghe thấy
Sẽ không còn tiếng quân thù quay trở lại
Mà chỉ là giọng bạn bè hướng gọi
tương lai…
Việt Nam… Tôi đi càng đơn độc:
Vì khi bánh con tàu
Chuyển lăn về phía trước
Trái tim tôi đi ngược về sau…
Sẽ có ngày, tôi đến tìm trái tim tôi trở lại,
Việt Nam ơi! Chào nhé, thôi chào!
1960
Hoàng Trung Thông dịch