Mộng Tây Bắc giữa Hà Nội phố

Hoài Hương| 26/02/2020 12:26

Đông tàn, nắng dệt sương mưa, sắc xuân phủ lên phố Hà Nội nhiều gam màu mang đến bao cảm xúc vừa ngọt ngào vừa kỳ lạ cho một kẻ lãng du phương Nam như tôi.

Mộng Tây Bắc giữa Hà Nội phố

Đông tàn, nắng dệt sương mưa, sắc xuân phủ lên phố Hà Nội nhiều gam màu mang đến bao cảm xúc vừa ngọt ngào vừa kỳ lạ cho một kẻ lãng du phương Nam như tôi.

Đêm như giấc liêu trai nghe thì thầm gió bãng lãng đậu trên ô cửa kính, bừng tỉnh trong ban mai khi những vạt nắng đầu tiên xen qua mắt lá rắc xuống ánh tơ vàng óng, không biết có phải ảo ảnh mộng trước mắt, từng dải tím phơn phớt kéo dài dường như vô tận của hoa ban, một góc núi rừng Tây Bắc ẩn hiện giữa phố Hà Nội.

Cứ ngỡ hoa ban chỉ có ở nơi rừng núi, ẩn hiện trong sương trong mây hòa vào sắc màu váy áo những tộc người Tây Bắc khi mùa xuân về… Muốn ngắm hoa, phải vượt qua những cung đường ngoằn ngoèo dốc ngược, băng qua những con suối không đầu nguồn cuối ngọn, lượn qua những chân núi đá tai mèo nhọn hoắt… 

Nhưng không phải mộng, rõ ràng là loài hoa biểu tượng của Tây Bắc đang e ấp xòe những cánh mềm mại, giống từng đàn bướm dập dờn trong nắng xuân Hà Nội phố.

Sắc tím pha trắng dịu dàng của hoa ban giữa phố Hà Nội mang vẻ đẹp hoang sơ mà kiêu hãnh, cảm giác mỗi khi gió lướt qua, những cánh ban ngân rung kể hàng vạn câu chuyện thần tiên, huyền thoại núi rừng Tây Bắc cho hoa cỏ kinh thành.

Không biết có phải lá cây hoa ban như người Thái nói, giống đôi trái tim ghép lại, sự tích hoa ban, là câu chuyện tình yêu “Romeo - Juliet” của người Thái Tây Bắc, và dần trở thành loài hoa tượng trưng cho tuổi trẻ, nghị lực và tình yêu thủy chung sâu đậm: 

"Trăm năm ngắm hoa ban nở 
còn mãi mãi
Mỗi mùa ban lại thêm trẻ ra, 
không già…
Ta yêu nhau khi ban 
còn đơm nụ
Ta yêu nhau khi ban nở trên cành
Ban sẽ héo, mong ban 
trở lại cành
Ban sẽ rụng, mong ban 
rụng về gốc…"
(Dân ca Thái).

Có lẽ người Hà Nội không biết ai đã đưa một góc mộng Tây Bắc với sắc hoa ban vào phố từ khi nào… Nhưng tôi được em Hà Nội chia sẻ những phát hiện thú vị về loài hoa này. Đã có ai nếm thử vị của hoa ban? Cả cánh và nhụy hoa đều ngọt, cái ngọt mơ hồ như mật ong, như trái rừng chín, và hoa ban có thể làm món gỏi trộn có vị rất đặc biệt, đã ăn một lần là muốn thêm lần nữa. Hạt già đồ chín ăn bùi như đậu, là món ăn ngon của người Thái đãi khách quý.

Như một cơn mộng dài êm đềm ngọt ngào, em Hà Nội đưa tôi đi giữa bềnh bồng miên man sắc tím phơn phớt hoa ban Tây Bắc, từ phố Bắc Sơn, qua Hoàng Diệu, lên mạn Hồ Tây, trở về hồ Gươm. Trong mơn man gió ấm, nắng nhẹ tơ trời, lãng đãng hơi sương, bên cây hoa ban soi bóng nước hồ Gươm, tôi như ngợp sắc tím trong mắt em, mộng mị nếm vị ngọt hoa ban trên môi em…, để rồi cứ muốn đắm chìm không tỉnh giấc mộng hoa ban.

Và sắc tím hoa ban, một góc mộng Tây Bắc giữa Hà Nội phố như một kỷ niệm mùa xuân khó quên trong tôi. 
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Mộng Tây Bắc giữa Hà Nội phố
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO