Mùa đông phương Nam

Hoa Lê| 15/12/2019 16:23

"Nắng vẫn đỏ mận hồng đào cuối vụ Trời Sài Gòn xanh trong như quyến rũ Thật diệu kỳ là mùa đông phương Nam"

Mùa đông phương Nam

"Nắng vẫn đỏ mận hồng đào cuối vụ
Trời Sài Gòn xanh trong như quyến rũ
Thật diệu kỳ là mùa đông phương Nam"

Phương Nam thì làm gì có mùa đông. Sài Gòn cũng thế thôi, "quê em hai mùa mưa nắng" vốn đã thành câu hát rồi. Khi quê nhà đang đắm chìm run rẩy trong trời đông giá rét thì nơi đây lại là mùa khô hầu như không mưa, nắng và nóng vô cùng. Tôi không ưa mùa khô xứ người mỗi khi ra khỏi nhà thấy nắng nhức nhối nung mặt đường hầm hập. Thấy lớp bụi vô duyên ngự trị khắp nơi từ nhà cửa sân vườn và in dấu rõ nhất trên những tán lá cây nhẫn nhịn đầy mỏi mệt. Thèm lắm một trận mưa ngọc ngà để gột rửa sạch trong đất trời. Thèm lằm chút se se lạnh hanh hao để làm mềm dịu lại những bức bối khát khao bao ngày.

Nhưng tạo hóa cũng thật kì diệu. Chẳng phải ngẫu nhiên mà hầu như năm nào cũng vậy, kiểu gì cứ trước Noel vài ngày thì thời tiết tự nhiên chuyển màu dịu dàng se lạnh, và có cả những trận mưa trái mùa quý như vàng. Giống như một sự giải lao ngơi nghỉ cho lại sức để rồi cả đất trời tiếp tục vật lộn với cao điểm mùa khô gay gắt nhất, đó là trước và sau Tết Nguyên đán.

Mỗi khi Sài Gòn vào tiết Noel, trời thường trở lạnh vào đêm và về sáng, đặc biệt có năm xuống dưới 20°. Vốn chỉ nghe tới cái rét miền Bắc qua lời kể, qua những áng văn thơ về mùa đông chứ chưa bao giờ được trải nghiệm thật sự nên nhiều người Sài Gòn không quen cứ xuýt xoa lạnh quá... rét kinh. Người ta sắm áo, sắm khăn xúng xính, rồi ríu rít đưa nhau dạo chơi nhất là khi đường phố lên đèn, để thưởng thức chút se lạnh lạ lẫm và hiếm hoi. Người ta thích thú tạo dáng với chủ điểm mùa đông ngộ nghĩnh, một không khí náo nức cứ như đi ngắm tuyết trên đỉnh Mẫu Sơn vậy .

Gọi là lạnh thôi chứ thấm gì đâu so với cái rét ngọt thấu xương xứ Bắc. Sáng ra có đi thể dục cũng chỉ cần quấn thêm ở cổ một cái khăn rất mỏng, mặc cho thiên hạ xuýt xoa cỡ nào. Một chút se lạnh chỉ thêm ngọt cho đôi môi, thêm ửng hồng những gò má thiếu nữ.

"Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi…"

Đêm cô phòng nằm nghe câu hát mà thấm thía tận đáy lòng. Lại thêm heo may trở mình xào xạc cả đêm ngoài vườn, sáng ra thấy vàng bao nhiêu lá đã vương đầy lối đi. Và mưa bay, mưa bay li ti nữa chớ. Lạ lùng chưa, lần đầu tiên thấy Sài Gòn có mưa bay. Xòe tay hứng những giọt mỏng manh nhẹ nhàng rớt xuống mà nghe bâng khuâng xao xuyến ngập tràn.

"Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về"

Mưa phùn gió bấc. Đúng là mùa đông thật rồi, không phải dường như hay vờ như gì nữa.

Là mùa đông quê hương đấy. Nhớ quá dáng mẹ liêu xiêu khi đồng chiều mờ mịt sương giăng, áo len áo trũi quấn quanh mình mà nhanh tay cấy cho xong thửa ruộng khoán. Lạc giữa gió đồng lạnh buốt hôm nao một ánh mắt vời vợi tha thiết để rồi bao năm qua vẫn lang thang trong hoài niệm mà mải miết kiếm tìm.

Kể sao cho hết nỗi lòng của những người con xa xứ mỗi khi đông về. Thế nên một chút se lạnh nơi xứ người thật quý giá, thật thân thương biết bao. Có lẽ tiết Noel cũng giống như tiết mưa ngâu hay rét nàng Bân, trời đất vốn bao dung hiền hòa thấu hiểu lòng người mà an ủi ban tặng chăng?
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Mùa đông phương Nam
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO