Mùa hoa gạo...

Minh Nguyên| 17/03/2020 15:22

Những cây gạo cổ thụ ở nội thành Hà Nội, quanh khu phố cổ đang tồn tại chỉ đếm trên đầu ngón tay và vào tháng cuối mùa xuân vẫn trổ hoa đỏ rực rỡ, rất nhiều gia đình sống gần cây gạo cổ thụ như Nhà Viễn đông Bác Cổ, trước cửa Nhà hát Lớn, bên hồ Gươm hay trong làng cổ Giảng Võ.

Mùa hoa gạo
Và những người dân, khách du lịch ngang qua những nơi đây cảm thấy ấm lòng cùng ánh mắt long lanh khi thấy màu hoa đỏ rực dưới ánh nắng mùa xuân trong sáng đến lạ kỳ... Bất chợt làm ta nhớđến câu ca dao tục ngữ “Bao giờ cho đến tháng ba/ Hoa gạo rụng xuống thì tra hạt vừng”. Từ rất xa xưa rồi, cho đến nay có chỗ còn chỗ đã chìm vào kỷ niệm, bờ bãi sông Tô Lịch, sông Kim Ngưu, sông Hồng, sông Đuống, sông Cà Lồ, sông Nhuệ, sông Đáy, sông Tích,...Và cả vùng nông thôn rộng lớn bao quanh Hà Nội cổ đều là cánh đồng rộng mênh mông trồng lúa, trồng mầu... Hoa gạo đã đi vào điển tích kinh nghiệm của nghề nông nghiệp trồng hoa mầu, bởi khi trồng vừng, trồng các loại cây họ đậu mà gieo hạt sớm hơn hoặc muộn hơn mùa hoa gạo rụng thì mùa thu hoạch sẽ thất bát, ngày xưa không có dự báo thời tiết cho thời vụ như bây giờ nên người nông dân dựa vào những cây cổ thụ vào mùa ra hoa để định vị cho quyết định gieo hạt, trồng cây nông nghiệp; cũng như trồng cây lúa vụ Đông – Xuân, người trồng lúa ngày xưa phải tính toán thời gian để làm sao khi “Lúa xuân lấp lóđầu bờ/ Hễ nghe tiếng sấm phất cờ lớn lên” bởi lúa xuân sắp vào thì con gái thì đúng vào thời gian giao mùa, nghe thấy tiếng sấm chắc chắn là có mưa rào... Khi những bông hoa gạo đỏ lự như những ngọn đuốc đang cháy rừng rực buông rơi, cũng là lúc tiết xuân se lạnh, mưa phùn ẩm ướt, trời nồm sũng nước chấm rứt và nắng xuân ấm áp bừng lên rạng rỡ trên mỗi khuôn mặt... Hình như cũng là thời điểm chúng ta giã từ những tấm khăn, áo rét mùa đông vẫn còn vương lại theo dọc mùa xuân. Nhìn ngắm những bông hoa gạo nở... Rồi tàn rơi vẫn còn nguyên sắc hồng tươi đỏ như những ngọn lửa đánh thức ta trở lại một vùng thôn quê rộng lớn nơi sinh ra, lớn lên rồi trở thành công dân Hà Nội. Ở những vùng quê ấy vẫn còn những cây gạo cổ thụ và mỗi mùa hoa gạo lại thắp lên muôn vàn ngọn lửa của tình yêu, hy vọng...Và vương vấn về những kỷ niệm ngày xưa...
(0) Bình luận
  • Dáng quê
    Ai cũng có trong lòng một dáng hình quê hương để mà thương, mà nhớ. Với tôi, đó là hình dáng con đường đi học, của bụi tre làng thấp thoáng trong đêm trăng; là dáng mẹ gánh lúa trên đê hay dáng cha đang lom khom cày ruộng. Quê hương không chỉ là nơi ta được sinh ra và nuôi lớn, mà còn là nơi chan chứa nhiều kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ.
  • Những mùa xuân nối tiếp
    Mùa xuân vẫn về qua cây cầu vắt ngang sông. Một khúc sông rộng đủ để những chuyến đò ngang bối rối, chênh chao. Khi không còn chở đò nữa, bóng người lái đò cứ thế xa dần, mờ dần phía cuối con đê. Bến đỗ, nẻo về ngoằn ngoèo, xa tít tắp. Ai đó còn gọi với: thầy ơi, u ơi. Chiếc lá rơi vào chiều lỗi hẹn. Quê và những mùa xuân nối tiếp làm xao động tấm chân tình.
  • Trà Hương vị du ca
    Trong những tinh túy ẩm thực, trà là đồ uống mang hành trình gợi đầy chiêm nghiệm. Trà đến với người bởi nhớ, bởi duyên và bởi sự mê đắm của người, bảo tri kỷ thật chẳng sai.
  • Duyên
    “Lên luôn đi. Tôi chọn cành này thế nào ông cũng sướng mê tơi bời”. Nghe Trúc nói tôi phóng luôn ra bãi sông Hồng. Dinh đào trong đê truyền thống giờ chỉ còn trong ký ức vì đã thành khu Ciputra, nên dân Nhật Tân chuyển ra ngoài ấy, ít năm trước còn than vãn đất tốt quá trồng đào bị lốp. Dinh mới giờ thành cánh rừng mênh mang, cái đẹp quá mạnh hiếp đáp con người. Trúc toe toét bên những cành đã chọn xong, hạ xuống: “Mệnh ông hợp với thế huyền bay lên, mang về làm ăn sẽ tốt”. Tôi ngần ngừ muốn xin cành bạt p
  • Khói chiều nhớ Tết làng xa
    Con người ta sinh ra, lớn lên, trưởng thành rồi xa làng, xa quê có rất nhiều thứ để nhớ. Đặc biệt là vào những ngày cuối năm lây phây mưa bụi, Tết đến xuân về. Có người nhớ gia đình, nhớ bữa cơm sum họp ngày tất niên đến quay quắt. Có người nhớ mùi của Tết đến cồn cào, nhớ mùi của lá dong, gạo nếp, mùi của hoa đào, quất cảnh, của nồi nước mùi già còn bốc khói nghi ngút. Với tôi, trong tất cả những điều để nhớ về Tết xưa còn có thêm một thứ mùi, đó là: Mùi của khói.
  • Phố núi đợi mùa
    Sớm mai thức giấc, cơn gió mang cái lạnh se sắt từ đâu ùa về. Tia nắng mỏng manh không đủ sức tan đi giọt sương khuya còn ướt đầm trên lá, ngược lại, biến chúng thành những viên ngọc lóng lánh cười trong nắng. Mới dăm hôm trước, nắng thu vẫn còn ấm áp cả không gian, mà nay, khí trời bàng bạc như thể mùa đông chạm ngõ. Ngó bên hiên nhà, hoa dã quỳ bừng nở, thay thời gian báo hiệu mùa về.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Mùa hoa gạo...
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO