Mùa rơi trên phố

Đinh Tiến Hải| 25/11/2019 08:13

Thu Hà Nội khiến người ta quyến luyến, bâng khuâng. Quyến luyến bởi những ngày xa vắng khi trở lại, bâng khuâng bởi một cung đường mà đã bao lần dấu chân ta đã từng qua đó. Nhớ một ánh mắt, nhớ một tà áo, nhớ một nụ cười, nhớ một mùi hương

Mùa rơi trên phố

Mùa thu, người ta thường ví là mùa của nắng vàng, mùa của lá rơi, mùa của những cơn gió heo may lạc lối đi về.

Thu Hà Nội khiến người ta quyến luyến, bâng khuâng. Quyến luyến bởi những ngày xa vắng khi trở lại, bâng khuâng bởi một cung đường mà đã bao lần dấu chân ta đã từng qua đó. Nhớ một ánh mắt, nhớ một tà áo, nhớ một nụ cười, nhớ một mùi hương...

Với tôi, thu Hà Nội không chỉ có nỗi nhớ, không chỉ có lá vàng. Thu Hà Nội còn có cả những mùa hoa trên phố. Nếu ai đến Hà Nội trong những ngày này sẽ bắt gặp đâu đó những gánh hàng rong của các bà, các mẹ, các chị được gánh từ Nghi Tàm, Tây Tựu, Ngọc Hà, Phú Thượng... thong dong vào phố. Từng bó hoa cúc trắng, cúc vàng, cúc họa mi đua nhau khoe sắc trong nắng sớm. Một hình ảnh rất đỗi gần gũi, thân thương của mùa thu Hà Nội. Tôi còn nhớ những câu thơ mình viết về những người đàn bà chở hoa vào phố: "Những người đàn bà, chở hương hoa về phố/ Mơ giấc mơ rất đời bên những gánh hàng rong/ Chiều nay, tôi xuống phố âm thầm/ Thương mình/ Thương em/ Thương mùa rơi trên phố...". Vâng! Một chút xao xuyến, một chút bâng khuâng trong gió lạnh, tôi thấy vô cùng thân thương những người đàn bà gánh hoa về phố, gánh trên vai cả cuộc đời với giấc mơ bình dị giữa cuộc sống xô bồ nơi phố xá...

Hà Nội những ngày cuối thu, chớm đông, con đường như dài hơn, nỗi nhớ như dài hơn. Buổi sáng cuối tuần trời se se lạnh,  phố phường còn yên tĩnh. Ngồi nhấm nháp ly cafe "Lục Thủy" ven hồ Gươm chợt nhớ câu thơ của nhà thơ Nguyễn Đình Thi: "Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội/ Những phố dài xao xác hơi may...".

Hà Nội với tôi có biết bao kỉ niệm, những đêm mùa đông, những chiều mùa hạ, lang thang khắp những "phố xưa, nhà cổ" để rồi lại bắt gặp những ca từ bồi hồi, xao xuyến của nhạc sĩ tài hoa họ Trịnh "Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người/ lòng như thầm hỏi/ tôi đang nhớ ai...". Nhớ ai? Hay nhớ một mùa hoa về phố? Con đường dài, nỗi nhớ cũng dài. Mùa thoảng qua như một cơn gió heo may để lòng chùng lại ngẩn ngơ, hối tiếc.

Năm nay đã cuối thu rồi mà bạn bảo vẫn chưa thấy cúc họa mi xuất hiện nhiều như mọi năm. Những gánh hàng hoa cũng dần thưa vắng. Bãi đá sông Hồng, làng hoa Nhật Tân cũng ít người qua lại. Tôi chợt nghĩ Hà Nội có còn là mùa thu khi vắng đi một mùa hoa thiếu nữ, những cánh hoa e ấp, mỏng manh trong nắng sớm. Loài cúc nhỏ bé, tinh khôi tượng trưng cho một tình yêu thầm lặng. Hà Nội có còn nét văn hóa riêng ngàn năm tuổi giữa đất Kinh kỳ nếu thiếu đi những gánh hàng hoa trong màu rêu phong phố cũ?. Người ta bảo “Hà Nội có thể già đi. Nhưng những gánh hàng rong chẳng bao giờ cũ”. Đó chính là nét văn hóa đẹp của Hà Nội mà tôi gọi là "Mùa rơi trên phố". Tôi có thể già đi và cũ. Em có thể già đi và cũ. Nhưng tôi tin những mùa hoa về phố, những cảm xúc trong tôi thì mãi còn tươi mới như những cánh hoa còn lấm tấm hơi sương. 
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Mùa rơi trên phố
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO