Nguyễn Ngọc Quỳnh

09/08/2018 12:40

Sống tại Sơn Tây - Hà Nội. Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam Nguyên Phó chủ nhiệm thường trực CLB thơ Công đoàn cơ quan Bộ GTVT

Nguyễn Ngọc Quỳnh

Lời của đất

Vẳng trong lòng đất lặng im
Âm vang tiếng của trái tim tắt lời
Ngày nào đất nổ tả tơi
Ngổn ngang cây đổ đau trời nước non
Rừng chiều nuốt vội hoàng hôn 
Vầng trăng lại mọc như dồn bước ai
Vượt non – thành những tượng đài
Tạc vào trời biếc nối dài ngàn cây

Đi từ ngày ấy đến nay
Lời người dưới lớp cỏ dày… vọng xa…


Bài thơ tháng bảy

Một nén hương trước tấm ảnh thờ
Là bài thơ anh viết vào tháng bảy
Tháng bảy có ngày hai mươi bảy
Nhà mình giỗ em.

Thỏa lời cầu sống chết khôn thiêng
Bố mẹ đã về với hoa thơm quả ngọt
Các con anh đi làm hôm sớm
Cháu buột lời do chú xin cho

Nghe cháu nói mà anh sững sờ
Em ở cõi âm làm sao xin được
Nhưng ngẫm lại có khi là vậy
Em mất rồi cho anh được hôm nay.

Nhà mái bằng, cơm gạo mới trên tay
Nào tủ lạnh ti vi xe gắn máy
Bao đồ dùng bóng bẩy
Không một lần cùng em sẻ chia.

Em ở dưới kia thiếu những thứ gì
Để anh nhớ dành phần em đã mất
Kẻo như vô tình ăn vào của đất
Anh sẽ hóa thừa ra 
          như không có ở trên đời. 


Chiếng ơi

Cánh rừng ấy đã dần xa 
Tiếng chim gọi bạn chợt òa về đây
Dẳng dai nỗi nhớ hao gầy
Vắt qua đêm thẳm dâng đầy ban mai
Nỗi nhớ từ thời trẻ trai
Vượt đèo núi dựng sông dài khơi vơi
Nhớ hàm răng trắng cái cười
Trong đêm rừng lạc trắng trời, trắng đêm
Con đường đất đỏ hiện lên
Chúng mình lại được đứng bên chiến hào

Chiếng ơi! Trôi dạt nơi nao
Để cho nỗi nhớ cột vào tháng năm.
(0) Bình luận
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Nguyễn Ngọc Quỳnh
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO