Những chiều hè bình yên

Mai Hoàng| 12/07/2018 12:13

Có những ngày thật lạ, giữa ngày hè nóng bừng bừng mà lòng bình yên, nhẹ nhõm, chẳng vướng bận một phút giây ngột ngạt, cứ thế tâm thức men theo về những kỷ niệm, về miền tuổi thơ yêu dấu.

Ngày ấy, cuộc sống khó khăn trăm bề, những đứa trẻ chúng tôi thiếu ăn, thiếu mặc cho dù bố mẹ cũng đã cố gắng xoay xở, vun vén. Nhưng có làm sao đâu, chúng tôi vẫn lớn lên, vẫn hồn nhiên, vẫn cười đùa, hài lòng với thực tại. Những ngày hè ở quê là những ngày chúng tôi như được sống với thiên đường của mình. Từ góc sân trước nhà, con ngõ chật chội một vài lối người qua cho tới góc vườn, bờ sông, cánh đồng, triền núi đâu đâu cũng có bóng dáng của con nít, đâu đâu cũng thấy tiếng cười râm ran vang khắp. Chúng tôi đã đi suốt cả mùa hè với tình bạn ngọt ngào với những trò chơi mà chỉ có tuổi thơ mới biết. 

Những chiều hè bình yên
Cả trăm trò chơi xoay vòng, chơi đi, chơi lại mà nào đâu ai biết chán. Thậm chí, đến bây giờ có đứa thành bố, thành mẹ, có đứa đi xa cách quê nhà cả nửa vòng trái đất cũng không thể quên được những trò chơi xưa. Ô ăn quan với những viên sỏi nhặt vội ngoài vườn, chơi lò cò thì phải co một chân, hai đội đối kháng, rồi nhảy dây chun, chơi năm mười, đánh khăng, đánh đáo…

Nhớ biết bao những ngày hè thênh thang ngoài đồng, men theo những cánh diều tự làm, chạy vấp ngược vấp xuôi, mặt lấm lem bùn đất nhưng trên môi lúc nào nụ cười cũng rạng rỡ. Tôi nhớ tới khoảnh khắc lần đầu tiên cầm dây diều, chân trần chạy trên triền đê cỏ mềm mượt, mắt ngước lên bầu trời cao xanh, ước mình bay theo cánh diều cao tít. Nhớ cả phút giây ngây ngô cả bọn cùng viết ước mơ vào cánh diều với một niềm tin mãnh liệt rằng diều bay được là tương lai sẽ thành hiện thực. 

Đôi khi, thảng trong cơn gió ban trưa có tiếng khóc của trẻ nhỏ, tôi ngỡ là mình của những tháng năm về trước, mải chơi trong nắng quên lối về bị bố đánh đòn. Cái roi mây bố giắt trên mái nhà hệt như một con quỷ dữ, chỉ nhìn thấy thôi cũng làm tim run lên bần bật. Cũng đã qua rồi cái ngày tôi ghét roi mây, ghét bố để rồi lớn lên lặng người khi nhìn thấy người đàn ông vĩ đại của cuộc đời mình với khuôn mặt khắc khổ, bên hiên nhà, mắt trầm tư cùng khói thuốc lảng vảng bay lên. Cuộc đời bố đã hi sinh cho tôi, cho tôi tuổi thơ, thanh xuân đẹp nhất nhưng tôi chưa một lần nói lời cảm ơn, chưa một lần nói yêu thương. Ký ức ấy, kỷ niệm ấy ùa về trong tôi bằng một nỗi nhớ da diết, bằng niềm đau đáu không thể gọi tên… 

Bạn bè tôi, giờ mỗi đứa mỗi ngả, có đứa đến nơi mà ở đó chẳng bao giờ có mùa hè. Còn tôi, không biết là may mắn hay không, cơ duyên cho tôi được sống và làm việc nơi tôi từng sinh ra và lớn lên, những mùa hè nắng chảy tràn đỏ rực. Khi tôi bước ra vườn, bắt gặp một tiếng ve cũng đủ tiếng lòng xao động. Mọi ngõ ngách, từng mô đất, giàn mướp, cây xoan, cây thị thay đổi ít nhiều nhưng sao kỷ niệm tôi thấy vẫn còn vẹn nguyên. Tôi bồi hồi nhận ra cánh cửa tuổi thơ đã khép, những dòng ký ức tràn đầy góc nhớ trong tim. Những ngày hè tuổi thơ vẫn mãi là khúc hát trong trẻo nhất mà mỗi chúng ta đều mong được trở về dẫu chỉ một lần trong đời. 
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Những chiều hè bình yên
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO