Nỗi niềm cay nghiệt

Nguyễn Phụng Kỳ| 02/10/2021 08:55

NỖI NIỀM CAY NGHIỆT

Tác giả: Nguyễn Phụng Kỳ

1-Đào 25 tuổi – người yêu Đức

2- Đức – đội trưởng PCCC

3- Bà Năm - mẹ Đào

Chuyện xảy ra tại gia đình Đào. Đào đang ngồi đấu tranh tư tưởng căng thẳng:

Đào:  Người ơi!

Tấm thân tôi rối ren khó gỡ

Muốn dứt tình mà không nỡ chia xa

Bao ngày đằm thắm thiết tha

Vương mang thì khổ thoát ra đau lòng

Làn điệu đại thạch:I- Ngao ngán cuộc tình ( chớ ai ơi)

Thân tôi thật ngao ngán cuộc tình

Ước mong (là) xây tổ ấm gia đình (là đình) yên vui (ớ ờ ơ)

Bổng dưng tai nạn chôn vùi

II -Bổng dưng sao tai nạn chôn vùi

Bạn tình tôi lửa hồng đang cháy

Bạn phải lao nhanh vô cứu người trong ấy

Cấp tốc thoát ra khỏi chốn tử thần

Gặp tấm vách đè gãy một bên chân

Hát ví dặm phường Vải:

Lính phòng cháy cứu nạn

Giờ chịu tật một chân

Trở về làm thường dân

Lương ba đồng ba cọc

(Giờ thì lương ba đồng ba cọc)

Lấy thì chịu khó nhọc

Bỏ thì ngại tiếng đời

Tôi đang sống giữa trời

Biết phương nào mà định

Bà năm: (Con ơi! Mấy hôm nay)

Nói: Mẹ thấy con vô cùng day dứt

Có phải vì thằng Đức bị thương

(Làm công tác phòng cháy chữa cháy)

Là khó khăn nguy hiểm không lường

Chẳng khác nào chiến trường đánh trận

Đào nói: Mẹ ơi!

Ví dặm phường Vải:

Có ngờ đâu số phận

Quá lận đận lao đao

Chừ chẳng biết làm sao

Con chờ xem ý mẹ

(Con đợi chờ xem ý mẹ)

Bà Năm: Các con mới giao hẹn

Chỉ ước nguyện cùng nhau

Đã cưới hỏi gì đâu

Mắc mớ chi ràng buộc

(Có mắc mớ chi mà ràng buộc)

Đào: Mặc dù mới hứa hẹn

Nhưng kỷ niệm hằn sâu

Nguyện chung sống cùng nhau

Đến răng long đầu bạc

(Nguyện sống đến răng long đầu bạc)

Bà Năm: Điều đó con nghĩ lại

Con đang tuổi xuân xanh

Như hoa nở trên cành

Thiếu chi nơi sang trọng

(Có thiếu chi nơi sang trọng)

Con ơi đừng vướng bận

Đời gái chỉ một lần

Lấy chồng mà khổ thân

Suốt đời mang gánh nặng

(Để suốt đời mang gánh nặng)

Nói: Con nhớ nói những lời phải trái

Để nó không tự ái nghe con

Đào: Mẹ ơi!

Ví dăm thương:

Anh Đức được lòng dân tin yêu

Bao lời ca vì tình thương đồng loại

Dám xông pha chốn lửa hồng không ngại

Cứu bà con thoát nạn rất an toàn

Gương sáng anh khuất phục cõi lòng con

Bà Năm nói: Vậy là…

Bấy lâu nay con ngày đêm trăn trở

Muốn dứt tình mà không nỡ chớ gì?

Đào: Có nhiều khi con cố quên đi

Nhưng …Không đành bỏ người mang thương tật

Bà Năm: Nếu yêu nó bằng tấm lòng chân thật

Thì…Mọi điều quyết định tùy con

Đào: Mẹ ơi!

 Lúc còn sống ba rất thương anh Đức

Nên …Đã đồng lòng cho hai đứa lấy nhau

Ba dặn rằng…

Nếu sau này ai tàn tật ốm đau

Phải chung thủy đồng cam cọng khổ

Bà Năm: Ba mày chết cũng là do cháy nổ

Đã hy sinh vì bởi cứu người

Đào: Tấm gương ba dũng cảm tuyệt vời

Lời ba dặn con muôn đời ghi nhớ

Bà Năm: Con ơi! Mẹ sợ con khổ nên mẹ nói vậy thôi chớ…

Bỏ thằng Đức là con không nỡ

Phụ lời cha mẹ cũng không đành

Có tiếng chó sủa Đức từ ngoài vào:

Bà Năm: Hai đứa bay ngồi nói chuyện, mẹ đi đây

Đức: Chào em!

Đào: Mời anh ngồi…

Đức: Em ơi!

Buồn điều chi mà hằn sâu đôi mắt

Chúng mình xa cách chỉ mới ba hôm

Có lần anh thức trắng đêm

Ra vào thơ thẩn con tim giày vò

Ví dặm phường Vải:

Nhớ những lời hứa hẹn

Dù biển cạn non mòn

Tình ta mãi giữ tròn

Không bao giờ phai nhạt

(Là không bao giờ phai nhạt)

Đào: (Anh ơi! Em bây chừ đây…)

Như mây trôi bèo dạt

Tâm trạng quá đắng cay

Mong anh hãy từ đây

Đừng vì em bận bịu

(Anh đừng vì em mà bận bịu)

Đức: Em nói gì khó chịu

Anh không hiểu vì sao

Hay em mê ai nào

Mà cam đành đoạn tuyệt

(Sao em nỡ đành đoạn tuyệt)

(Chắc là…)

Em thấy anh thương tật

Nên muốn hất chớ gì

Chứ chẳng có điều chi

Lý do này do nọ

(Chẳng việc chi mà lý do này do nọ)

Đào hát đò đưa sông La: Anh ơi!

Những lời anh đã nói ra

Càng thêm cay đắng xót xa trong lòng

Giờ em không muốn lấy chồng

Chứ đâu có phải đèo bồng với ai

Những lúc ban mai, bao chiều thầm lặng

Nghĩ thương đời mẹ đến vô cùng

Thương nhớ những đêm đông, lúc bão giông nghiệt ngã

Nỗi cô đơn vất vả mẹ gánh đầy chua cay

Khổ thân mẹ lắm thay ơn sâu như núi

Khổ thân mẹ lắm thay ơn sâu như núi

Đức:Ví phường vải:

Anh nói em thương mẹ

Lo chăm sóc sớm chiều

Hay vì có người yêu

Mà nói lời phụ bạc

(Em nói lời phụ bạc)

Cõi lòng anh tan nát

Nếu sống chẳng có em

Thương tật càng khổ thêm

Đời sao mà bất hạnh

(Đời anh sao mà bất hạnh)

Đào: Em nói là nói vậy

Chứ làm sao xa anh

Công dưỡng dục sanh thành

Cha dặn dò cẩn thận

(Cha đã dặn dò cẩn thân)

Dù khó khăn lận đận

Hay đau ốm tật nguyền

Vẫn chung thủy chính chuyên

Sống cùng nhau trọn vẹn

(Sống cùng anh trọn ven)

Đức: Cảm ơn em! Vậy là…

Đức + Đào: Duyên tình mình sâu nặng

Chờ cho mãn tang cha

Cùng bước lên xe hoa

Hưởng niềm vui hạnh phúc

(Cùng hưởng niềm vui hạnh phúc)

 Hết

Tác phẩm tham gia “Cuộc vận động sáng tác VHNT về lực lượng cảnh sát PCCC & CNCH”

(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Nỗi niềm cay nghiệt
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO