Phố đã trở mùa

Hải Trang| 18/11/2009 09:38

(NHN) Chơi vơi trong khoảng thu Hà  Nội, vạn vật còn đang say trong sắc và ng óng ả. Vậy mà  qua một đêm - đông vử bất chợt. Mùa đông không đến bằng một cơn mưa, bằng một trận gió. Mùa Аông sang lúc nử­a đêm lặng lẽ. Sớm mai, dòng người đổ xuống đường muộn hơn một chút, bớt ồn à o một chút, và  ai cũng so mình trong chiếc áo lạnh. Thế là  đủ biết rằng phố đã trở mùa!

Mùa không trở lại ồn à o náo nhiệt mà  âm thầm phủ lên cái mà n lạnh lẽo. Hà  Nội mùa đông, lang thang trên phố nhử nhìn dòng người hối hả lướt qua, để thấy mình đang sống chậm, đang nhấm nháp thưởng thức chút mùa. Trời trở lạnh, người ta gần nhau hơn cho ấm áp, dễ là m quen hơn. Cũng không có những ánh mắt ngạc nhiên hay tò mò nếu một đôi nam nữ nắm chặt tay nhau đi trên phố. Có lẽ, những người yêu nhau mong mùa đông nhiửu nhất.

Trong cái lạnh, những đôi bạn trẻ líu ríu ngồi hơ tay bên bếp lử­a hồng, khuôn mặt phả ánh lử­a bừng đử, bà n tay thoăn thoắt của người bán ngô nướng đang lật nhanh từng  bắp. Ở Hà  nội. những quán ăn vỉa hè vốn đã trở thà nh nếp quen thuộc bất cứ người dân nà o. Mùa đông thêm và o ánh lử­a ấm, người xuống phố đêm dường như đông hơn để tận hưởng cái cảm giác lạnh tê tê của gió thoảng qua và  âm ấm của lò than trước mặt.

Muốn tìm một góc đỡ ồn à o hãy chịu khó đi sâu và o các ngõ, có thể một góc nhử nà o đấy vẫn đang có ánh than sáng và  mùi ngô khoai nướng đưa lên. Ta bỗng thấy nao nao nhớ cái vị đồng quê, cái chất rơm rạ đâu đây còn vướng vất. Có lẽ, bởi thế mà  những người gắn bó lâu đời với mảnh đất nà y, khi đi xa lại rất nhớ ánh lử­a nhử nhoi ấm áp ấy. Hình ảnh thật giản dị và  nhử bé nhưng đã ám ảnh trong tâm thức đến khó quên.

Phố đã trở mùa

Lạnh, thèm cái vị phở Hà  Nội cay cay nóng bửng, thèm vị bánh chuối, bánh khoai được bán trên các bếp lử­a di động trên đường Láng. Аừng tưởng mùa đông thà nh phố đi ngủ sớm. Vẳng trong đêm khuya và i tiếng rao lạc lõng, những người bán bánh dạo còn chưa vử ngủ khi thúng bánh chưa hết. Qua song cử­a, những bà n tay chìa ra vội vã vì lạnh, rồi suýt xoa với những tấm bánh khúc còn nóng hổi, bánh bao trắng ngần thơm lựng. Mỗi cảm giác đó đửu rất khó tìm ở một mùa nà o khác.

Аông vử ! Bầy chim líu ríu trong công viên, trong khu vườn rộng rãi đã trú ở đâu chẳng rõ. Phố quá bận rộn, chẳng ai có đủ thời gian để ngắm nhìn theo dõi từng đà n chim bay vử phương Nam. Chỉ biết cái tiếng lích rích hiếm hoi thường ngà y khi đang dạo bước nơi vắng vẻ mỗi sớm mai không còn nữa. Vắng tiếng chim ấy, phố vẫn ồn à o, náo nhiệt. Chỉ có trong lòng cảm nhận được sự lặng lẽ quá. Một tinh sương Hà  Thà nh trở nên vắng vẻ hơn bao giử hết. Cái rét đã ém cả ông mặt trời thức dậy muộn hơn.

Hoa cũng ngại ngùng nở, cây cũng ngại ngùng reo, cứ rủ rỉ  và o nhau cho ấm áp. Cái lạnh kèm sương muối tê tái đã là m cho từng tán cây chín và ng như mà u bị ủ nóng. Sắc và ng rực của mùa thu đã tan mất rồi. Cái lạnh của mùa đông là m sắc xanh úa héo, tả tơi, đợi một cơn gió đi qua bứt mình tung xuống trong mà u áo nâu giòn như mà u áo của người tu hà nh đợi vử niết bà n. Trong không gian, cảm giác khô lạnh trà n và o lồng ngực mà  đôi khi ta cứ muốn hít thêm và o một chút, bởi trong đó có cả mùi gió đầu mùa.

Phố đã trở mùa

Gió lạnh đầu mùa. Quán cà  phê đông hơn thường nhật. Chút vị đăng đắng ấm áp khởi đầu cho một ngà y mới không khiến người ta thú bằng cái cảm giác xiết chặt ly cà  phê trong tay và  để cho hương dậy lên. Hà  Nội vốn nổi tiếng với những quán vắng liêu xiêu, những con đường mưa bụi. Cái lạnh phương Bắc giục đôi chân đi tìm quán cũ, bạn cũ, khép mình bên ấm trà  sen nóng hổi, mà  mùa đông như ướp cả vị lạnh của mình trong chén trà  còn bốc lên những khói thoảng hương mùa hạ.

Аông vừa sang, phố đã giăng lạnh trong những bụi mưa nhử xíu. Mưa không đủ là m ướt áo người đi đường, chỉ thoang thoảng bám trên mi mắt, trên tóc như sương li ti. Mưa bụi là m lạnh thêm đôi bà n tay và  cảm giác đến tê người nhưng áo len ai đã xuống phố là m trong sắc mà u am ảm của ngà y đông bừng lên mà u rực rỡ ấm áp. Trong cái lạnh, người ta có nhiửu cách để sưởi ấm mà  không cần đến ánh nắng mặt trời. Аôi khi, một chiếc khăn nhử là m quà  tặng, một ánh mắt ân cần, một chút yêu thương cũng khiến lòng ấm lại. Аâu đó, những đôi uyên ương vẫn đang chọn ngà y xây tổ ấm. Mùa đông, có thể gọi là  mùa người ta cần nhau, muốn xích lại gần nhau chăng. Mùa đông đến, yêu những phút ấm nồng biết bao nhiêu, cũng có khi cái là nh lạnh  là m ta thấy lòng ấm áp lạ.

Phố đã trở mùa

Năm nà o chẳng vậy, người Hà  Nội đã quen với nếp thời tiết, quen với khí hậu bốn mùa. Mùa đông trở vử chỉ như gặp lại người bạn khó tính của ngà y cũ mà  thôi.. Nhưng với cái tính khí lạnh lùng của mình, mùa đông vẫn là  khắc tinh của vạn vật. Gió đầu mùa mới vử, nhưng chẳng mấy thước thời gian nữa, phố sẽ lạnh hơn, không chỉ bởi gió, bởi mưa mà  bởi cảnh vật cũng trở nên sầu muộn. Sáng nay, hồ Gươm bình lặng hơn, mà n liễu rũ hững hử sát mặt nước, liễu vẫn còn duyên dáng xanh trong lạnh đầu mùa. 

Nhưng hà ng cây xanh bên đường ngà y nà o rũ cà nh trút lá, giữa trời trơ trụi những cà nh khẳng khiu như muốn vẽ điửu gì đó lên mà n mây xám xịt. Аường lạo xạo tiếng lá khô. Có người lại thích cái cảm giác đi dạo trên những con đường vắng để nghe tiếng lá vỡ tan dưới gót chân, như thế đang bước qua thời gian, đang đẩy mùa đi qua. Bên trong cái vử sần sùi xấu xí kia, có một dòng nhựa sống dạt dà o ấm nóng đang âm ỉ chảy và  kiên nhẫn đợi chử. Hà  Nội là  thế đấy! mỗi mùa đửu mang đến cho người ta những khoảnh khắc yêu thương - cho dù là  giữa mùa đông lạnh giá nhất. ửª thì lạnh đấy, vắng đấy, buồn đấy, thế nhưng mùa đông Hà  Nội trở thà nh cơn thèm trong lòng biết bao người đã rời xa Thủ đô yêu dấu. Có khi giữa Sà i Gòn nắng đổ, bỗng thèm cái rét ngọn phương Bắc. Rét để thấy lòng mình còn ấm áp.

(0) Bình luận
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Phố đã trở mùa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO