Gia đình tôi không già u nhưng khuôn phép, lễ giáo. Bố mẹ tôi sống ai ai cũng quý. Anh em tôi học hà nh tới nơi tới chốn, cha mẹ dạy phải chân thà nh, đối tốt với người, với đời. Tôi ch?ng dám phụ lòng một ai và mong mọi người cũng thế với mình.
Mẹ dạy một sự nhịn chín sự là nh. Ngà y bé chỉ cần nghe tin tôi đánh nhau, dù đúng, dù sai, mẹ vẫn lôi tôi vử giần cho một trận can tội hiếu chiến.
Nghe kể, em đánh giá tôi là người cam chịu, ngốc nghếch, vì ở nhà mẹ em dạy, ai đánh con nhớ phải đánh lại và hình như lời khuyên ấy đã hình thà nh cho em tính cách mạch mẽ, không để ai bắt nạt được mình. Em hiếu thắng với cả người thân và với tôi, người yêu em. Em ghét bản tính hiửn là nh của tôi, em không thích cách cha mẹ tôi sống liêm khiết, đạm bạc. Em chê nhà tôi nghèo! Những tâm tư của em - muốn tìm một con thuyửn vững chãi hơn mà nương tựa - tôi hiểu, và thầm cầu em đạt được ý nguyện.
Tôi tự nhủ lòng mình khi bố mẹ hay ai hửi vì sao chia tay: Vì không hợp. Họ nhận ra điửu không hợp ấy khi thấy ngay lập tức em sánh đôi bên một người có thể nói là hơn tôi nhiửu vử mọi mặt: rất điển trai, nhiửu tiửn, đi xe đẹp, khéo ăn nói, bố mẹ cũng già u có... Giử tôi đã biết ngại vử sự kém cửi của mình và xấu hổ trước điệu cười và i người dà nh cho kẻ bị quay lưng do nghèo, hèn. Em chẳng thể hiểu cảm giác của tôi khi ấy, đau đớn vì bị phụ bạc, nhục nhã vì thấy mình hèn kém, trong nỗi cô đơn trống trải.
Tôi đi lang thang mỗi cuối tuần và khi đêm tối xuống, còn hà ng ngà y tôi vẫn ngẩng cao đầu để người ta không thấy tôi suy sụp và đâu thể biết con tim tôi đang tổn thương.
Một tháng trôi qua, niửm đau nguôi ngoai, tôi trở lại là mình, cười tươi với tất cả, và luôn hãnh diện vì sinh ra trong gia đình mẫu mực. Tự tin mình là người đà ng hoà ng, tử tế, không lừa gạt, phụ bạc ai. Tôi cố tạo thêm cho mình niửm vui, giúp bố mẹ sửa sang nhà cửa.
Cuộc sống của tôi êm ả, thanh bình cho đến hai tháng sau em nhắn tin hẹn gặp, tôi hơi bất ngử nhưng vẫn giữ vẻ điửm tĩnh đồng ý.
Cũng bởi bao lâu nay dù không muốn, tin vử em vẫn tới tấp bay vử phía tôi: Tên kia ra đi không nói một lời. Ở đời phải biết mình là ai chứ! Con bé rất ân hận và bắn tin chẳng mặt mũi nà o nhìn cậu, nhưng vẻ như đang muốn nhận được sự ban ơn, tuử³ cậu đấy!.
Ai đó cười khẩy: Cậu mà nối lại thì quá xoà ng, dạo nà y biển nhiửu ốc tha hồ đổ vử.
Chị họ tôi gay gắt: Thiếu đà n bà hay sao mà phải lấy đồ thừa của thiên hạ, cái phường vô liêm sỉ, không có tự trọng, nhổ song rồi liếm ấy, tiếc gì!.
Tôi nghe mà ong hết cả đầu, bởi tôi vẫn nghĩ em là người cứng cửi mạnh bạo, không tin em lại ngử nghệch đến mức muốn quay lại với tôi. Vậy mà em lại hẹn gặp tôi, thật bất ngử khi em nói ra việc ấy.
Tôi nhìn thẳng và o mắt em và nói điửu mình nghĩ. Tôi chưa yêu ai như yêu em. Nhưng em hất đổ, chà đạp lên những gì tôi trân trọng, nay tôi đã hết yêu em. Dẫu không cần ai nói tôi cũng nghĩ em coi thường và đánh giá tôi quá thấp. Lý ra em không nên gặp tôi, hẳn tôi đã thông cảm và giữ lại gì đó tốt đẹp vử một người dám là m dám chịu. Còn giử đây, thực sự trong tôi không đọng lại chút gì...