Tiếc hoài sợi dây

Hà Thy Linh| 09/11/2019 23:40

Nàng có đôi mắt buồn. Mắt nàng không đẹp nhưng buồn. Đôi mắt ấy như điềm báo cho số phận bấp bênh của nàng. Mấy hôm nay, nàng đến công ty với vẻ mệt mỏi, thiếu tập trung. Mọi khi nàng không đeo kính nhưng giờ nàng phải ngụy trang cho mình để che giấu đôi mắt sưng vù vì khóc.

Tiếc hoài sợi dây

Nàng có đôi mắt buồn. Mắt nàng không đẹp nhưng buồn. Đôi mắt ấy như điềm báo cho số phận bấp bênh của nàng. Mấy hôm nay, nàng đến công ty với vẻ mệt mỏi, thiếu tập trung. Mọi khi nàng không đeo kính nhưng giờ nàng phải ngụy trang cho mình để che giấu đôi mắt sưng vù vì khóc. Đêm qua nàng thức trắng, chỉ mong sao nước mắt cuốn trôi hết những dại khờ. Lý trí bảo nàng không việc gì phải khóc, nàng mạnh mẽ, nàng cứng cỏi, nàng còn phải gánh vác cả một gia đình. Vậy mà con tim thật yếu mềm. Nhưng dù đêm có đau đớn quằn quại đến mấy, sáng ra nàng vẫn phải đối diện với nỗi lo cơm áo gạo tiền. Dù cuộc đời có bạc bẽo ra sao, nàng vẫn phải can trường mà sống tiếp.
***

Vài ngày trước. Quán cà phê quen thuộc. Khói thuốc bay bay làm ảm đạm thêm không khí ngày mưa.

- Sang tuần mẹ hẹn anh đi xem mắt.

- Xem mắt? Anh đang nghĩ gì vậy?

- Anh có thể làm trái lời mẹ sao?

- Nhưng anh có thể nói với mẹ về em mà.

- Chứ mẹ anh hỏi thì anh biết nói thế nào về hoàn cảnh của em?

Nàng câm lặng, nghĩ tới tấm ảnh đặt trên bàn thờ bố. Trước lúc lâm chung, bố nàng lần giở những phong bì mọi người biếu khi thăm ốm, rớt nước mắt nói: “Tôi định chờ mẹ nó bán nốt lứa lợn, rồi gom tiền mua cho con Thảo một cái xe, mà chắc không kịp rồi”. Nàng nghẹn ngào ôm bố. Bố ơi, giờ con không cần gì hết, nhà hay xe con đều không cần, con chỉ cần bố sống với mẹ con con thật lâu thôi bố ạ! Nàng khóc nức nở, câu nói ấy chẳng thể cất thành lời. Bao nhiêu hờn giận oán trách lúc này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nàng không trách bố vay nặng lãi, để bọn xiết nợ tới phá phách đồ đạc hay hất xăng vào căn nhà lụp xụp nằm bên ao.

Nàng không trách bố nhiều lần mang xe máy và laptop đi cắm. Nàng phải đi bộ 12 cây số từ trường về nhà, khi mà trong túi chẳng còn lấy một xu, đến cái xe đạp cũng không ai cho mượn. Nàng bật khóc nức nở khi ngày nộp khóa luận đang gần kề mà thứ nàng dùng để viết đã bị bố mang tới hiệu cầm đồ... Nàng cũng chẳng trách số phận khi đàn lợn bao công mẹ chăm bẵm tự dưng nhiễm dịch. Chỉ có điều, nàng trách ông trời, cớ sao lại khiến bố nàng mắc phải căn bệnh ung thư quái ác! Nàng cay đắng nhận ra người ta khổ vì cái nghèo đeo bám và hiện tại thứ nàng có chỉ duy nhất là hai bàn tay trắng.

Thật ra, nàng đã lờ mờ cảm nhận được sự thay đổi của anh và nguy cơ đổ vỡ giữa hai người từ lâu. Nàng tự trấn an mình, chỉ là do nàng suy nghĩ quá nhiều, nhưng có lẽ điều nàng lo sợ đã trở thành sự thật. Nàng nói, cố ngăn những giọt nước đang chực rơi nơi khóe mắt:

- Vậy là anh muốn rời bỏ em nhỉ?

- Anh không muốn thì rồi mẹ anh cũng muốn thôi.

Vỡ tan. Trái tim nàng như vỡ vụn thành ngàn mảnh, từng mảnh vỡ đang găm vào da thịt. Buốt nhói. Đây là người đàn ông nàng yêu, người đã ở bên nàng những tháng ngày thanh xuân đẹp nhất, người mà nàng đã mơ về một mái ấm, người nàng nguyện nắm tay đi đến hết cuộc đời. Cũng không trách anh được, nếu tình yêu của anh đủ lớn thì anh sẽ không để chuyện này xảy ra. Chỉ trách là nàng chưa đủ tốt, tình yêu của họ chưa đủ lớn để vượt qua mọi bão giông, chỉ trách là trong tim anh nàng chưa đủ quan trọng mà thôi. Năm năm, cuối cùng cũng đến lúc kết thúc.

Nàng nhớ tới nụ cười rạng rỡ trên gương mặt người con trai áo trắng khi anh dịu dàng nói: “Em làm người yêu anh nhé!” Nàng nhớ tới cái ôm thật chặt lúc anh rời Hà Nội: “Anh đi rồi sẽ sớm quay về thôi!” Nàng nhớ dòng tin nhắn của anh khi hay tin bố nàng tạ thế: “Mạnh mẽ lên, bên em còn có anh mà”. Nàng nhớ những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đầy tiếc nuối nhưng hạnh phúc mỗi khi anh có dịp về Hà Nội. Những ký ức ngày yêu ùa về trong tâm trí khiến nàng thấy xót xa vô cùng. Năm năm hay mười năm cũng thế, vẫn sẽ là chia tay. Nếu có thể quay ngược thời gian, liệu nàng có yêu anh không? Giống Mio trong tiểu thuyết Em sẽ đến cùng cơn mưa, nếu nàng có cơ hội lựa chọn một lần nữa, khi biết trước kết cục như vậy, nàng có chọn người đàn ông ấy không?

Nàng bỗng nghĩ về cái tát đau rát má của bác nàng. Cái ngữ mày có chửa hoang cũng khó lấy được chồng. Câu nói ác nghiệt cứ văng vẳng bên tai. Nàng có thể nhẫn nhịn chịu đựng, ai nói gì nàng cũng mặc kệ, ai coi khinh nàng cũng chẳng quan tâm, chỉ riêng anh là không được. Vì sao người đàn ông nàng hết mực yêu thương cũng coi thường nàng? Phải chăng tất cả chỉ tại cái nghèo?

Nếu nàng chết liệu anh có xót thương hay nuối tiếc gì không? Nếu em chết, anh có hối hận vì đã giết em không? Câu hỏi nghẹn đắng trong cổ họng nàng, chẳng thể bật thành tiếng. Nàng không sợ chết, con người suy cho cùng ai rồi cũng sẽ về với cát bụi, sống đâu có dễ chịu gì hơn? Không phải chỉ một lần nàng nghĩ về cái chết, có rất nhiều lý do khiến nàng muốn rời bỏ thế giới này. Nàng bị trầm cảm, đôi khi không điều tiết được cảm xúc của mình. Nhưng nàng chết rồi ai sẽ chăm lo cho mẹ và các em. Người mẹ mới oằn mình vì nỗi đau mất chồng, làm sao có thể hứng chịu thêm nỗi đau mất con!

Cầm vàng mà lội qua sông
Vàng rơi không tiếc, tiếc công cầm vàng.

- Thế ra, anh về Hà Nội chỉ để nói với em những lời này...

Nàng như đang tự nói với chính mình, mắt vẫn nhìn những hạt mưa rơi ngoài cửa sổ.

- Chia tay qua tin nhắn có vẻ không lịch sự. Anh xin lỗi!

Cũng đúng. Anh lặn lội hơn ngàn cây số, từ Sài Gòn ra Hà Nội chỉ để nói lời chia tay, nàng cảm thấy được an ủi phần nào. Ít ra nàng cũng biết được nguyên do, ít ra nàng không phải nhìn những dòng chữ lạnh ngắt và vô cảm trên điện thoại. Nàng không trách ai, chỉ tự trách mình. Người mẹ nào chẳng muốn dành cho con những điều tốt đẹp nhất. Nếu nàng có con trai, nàng cũng muốn con có được một mối tốt. Nàng nghĩ tới mẹ, ngày nàng đưa anh về thắp hương cho bố, mẹ đã vui mừng biết mấy. Bố nó à, con gái mình có bạn trai rồi đấy! Nàng thương mẹ xiết bao, thương người mẹ gầy gò yếu đuối mà phải gánh trên vai bao gánh nặng cuộc đời, nay mai còn phải lo chạy tiền để đáo nợ ngân hàng.

- Xin lỗi. Là em không tốt, không thể khiến anh tự hào để giới thiệu với mẹ anh. Em biết rồi, anh về trước đi. Em muốn ngồi lại đây thêm một chút nữa.

Anh im lặng rít nốt điếu thuốc. Làn khói mờ ảo hay vệt nhòe trên mi mắt khiến nàng không sao nhìn rõ khuôn mặt anh, không biết được biểu cảm trên khuôn mặt ấy. Nàng lại lặng lẽ đắm chìm trong những suy tưởng của riêng mình. Anh có buồn không? Liệu nàng chết đi, anh có tiếc nhớ không? Tình yêu tuổi trẻ dẫu nồng nhiệt và đầy mộng tưởng thì rồi cũng đến lúc va đập thực tế, thứ tình yêu nông nổi sẽ dễ dàng vỡ tan, chẳng thể níu giữ được. Ngay lúc này nàng rất lý trí, nàng hiểu chuyện, nàng tự biết mình không giống những điều anh mong đợi ở một người bạn đời...

Hai mươi tư tuổi nàng mới đỗ đại học, đó cũng là lúc nàng và anh yêu nhau. Ở cái tuổi ấy, nàng nghĩ mình đã đủ chín chắn và trưởng thành để bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc. Bởi vậy nàng luôn cố gắng làm những điều tốt nhất cho anh và chắc mẩm rằng mình sẽ cưới người đàn ông này làm chồng. Ba năm sau, anh vào Nam lập nghiệp. Rồi công việc của anh dần ổn định, anh mua nhà Sài Gòn, tất nhiên là có sự trợ giúp từ bố anh.

Còn nàng thì chỉ là một cô sinh viên sắp ra trường, trong tay chưa có gì. Yêu xa nhiều trắc trở và thật buồn. Anh có về Hà Nội gặp nàng, nàng cũng hứa sẽ vào Sài Gòn thăm anh. Nhưng nàng còn vướng bận học hành, tiền trang trải học phí còn không đủ, sao có thể thực hiện ngay. Đôi lúc nàng cũng nhụt chí, nhưng khi nghĩ tới anh, nàng lại nỗ lực hơn để xứng đáng với người nàng yêu. Họ đã ở bên nhau, cùng đi qua đoạn đường gian khó nhất của tuổi trẻ, nàng từng nghĩ sẽ rời bỏ Hà Nội, nơi tuổi thơ gắn bó, để theo anh tới cùng trời cuối đất, nhưng thời gian trôi qua, khoảng cách giữa họ ngày càng lớn, cuối cùng thì điều gì đến cũng phải đến. Hai người hai ngả, đành khóc chia ly. Quá khứ từng thuộc về “chúng ta”, nhưng tương lai không ai còn là của ai nữa hết!

- Bảo trọng!
Khi nàng ngước nhìn lên thì anh đã rời đi tự lúc nào chẳng hay, chỉ còn lại một mình nàng bên ly cà phê đắng ngắt, giữa cái se lạnh đầu đông cùng những suy nghĩ chất chồng. Không được khóc! Nơi này nhất định không được! Nàng tự nhủ. Chỉ được khóc ở nơi mình cho phép mình mềm yếu! Nàng nhìn ra khung cửa, từng hạt mưa như xuyên qua cửa kính, tràn vào lòng nàng. Nỗi buồn giống như mưa, từng hạt từng hạt như đang ngấm vào da thịt nàng. Buốt giá!

Em tưởng nước giếng sâu
Em nối sợi gàu dài
Ai ngờ nước giếng cạn
Em tiếc hoài sợi dây…

Mưa tạnh, nàng bước ra cửa, cảm thấy con đường phía trước sâu hun hút và dài vô tận. Nếu rẽ phải nàng sẽ đi tới cầu Long Biên, hoặc quay ngược lại sẽ thấy cửa hiệu thuốc ở đầu ngõ. Nàng tưởng tượng ngay tối nay, mạng xã hội sẽ ngập tràn thông tin về một vụ nhảy cầu tự tử vì thất tình hoặc ngày mai các báo sẽ đưa tin về xác chết của một cô gái lạ trong nhà nghỉ. Rồi cái tin ấy chẳng mấy mà bị lu mờ bởi những tin tức khác, giật gân và nóng sốt hơn. Nàng suy tư một hồi. Rồi nàng đi về hướng chợ. Mẹ và các em đang chờ, nàng phải về nấu bữa cơm tối. 
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Tiếc hoài sợi dây
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO