Tình đời giữa miền hoa nắng

Vũ Nho| 25/11/2019 08:13

Tình đời giữa miền hoa nắng
(Về tập thơ Miền hoa nắng của Vũ Thị Minh Thu)

Không biết là tác giả, cô giáo  môn  Toán - Vũ Thị Minh Thu phải nghĩ ngợi bao lâu để đặt tên cho đứa con tinh thần của mình, nhưng Miền hoa nắng là một cái tên rất đẹp và gợi cảm. Có hoa, có nắng, có hoa thật, nắng thật. Lại cũng có hoa ảo, nắng ảo. Hoa và nắng trong kí ức. Nắng ảo, mà hoa có khi lại cũng ảo, không biết loại hoa gì, hoa mùa nào, hay chính nắng tạo ra hoa, hoặc tâm hồn người viết nở hoa trong nắng sáng? Có lẽ là tất cả!

Chính vì thế mà bạn đọc sẽ bắt gặp không ít nắng và hoa, thật và ảo đan xen, hòa lẫn.

Một vạt nắng trên sông Nhuệ:

Nhuệ Giang vạt nắng vừa buông
Mây lồng đáy nước như gương soi chiều
(Hương đầu hè)

Có nắng và hoa, nhưng nắng gầy, nắng phai trong tâm tưởng của người đang yêu:

Nắng gầy hao phía hoa xoan
Còn đâu một thuở gái ngoan đợi chờ
Em đi một nửa hững hờ
Nửa kia tắt lịm giữa bờ nắng phai
(Chút tình hương bưởi)

Khi không nắng, ấy là khi có mưa, hoa trong mưa vẫn đưa hương lặng lẽ:

Cơn mưa vừa lạ vừa quen
Vừa như thắc thỏm, vừa nhen nhóm buồn
Loa kèn mấy nụ vừa vươn
Trắng, xanh, tinh khiết đưa hương 
sau vườn
(Khúc giao mùa)

Một chút hương nhài, sắc đỏ hoa dâm bụt trong miền quê chốn bình yên làm cho tâm hồn thư thái:
Gió đưa thoang thoảng hương nhài
Dậu thưa dâm bụt đỏ hoài lối quen
Đưa nhau về chốn bình yên
(Bình yên)

Sẽ bắt gặp nhiều sắc nắng trong “hoàng hôn sắc tím”, trong “sợi nắng hồng vương” trên áo học trò, trong “nắng vàng cát trắng, sóng xô” nơi hàng dừa xanh ven biển, trong  khoảnh  khắc giật mình “Chợt thấy mình soi sắc nắng vàng tươi” (Thoáng thu thành cổ) hoặc trong  “nắng đã hoe vàng” (Tháng ba)

Và rất nhiều loại hoa, sắc hoa, hương hoa. “Mộc miên sắc đỏ cháy trời” “Xoan xòe tím một góc sân” (Tháng ba). Hoặc loài hoa phượng gắn với nhà trường được mệnh danh là “hoa học trò”: 

Phượng hồng mấy nụ đầu tiên
Hôm nay rực lửa góc bên sân trường
(Hương đầu hè). 

Rồi hoa nhãn tỏa hương nơi góc vườn thầm lặng “Đầu tường hương nhãn rơi vào tóc em” (Khúc giao mùa). Rồi hoa nhài (Bình yên), hoa bưởi (Chút tình hương bưởi), hoa sữa trong nắng thu  sắp chuyển sang đông.

Hương vẫn thơm và trời đầy nắng
Chỉ ai vô tình trống vắng hồn tôi
(Hương sữa)

Trong không gian đầy nắng và hoa đó là hình ảnh người thơ với bao nhiêu buồn vui, lo lắng, băn khoăn, ngỡ ngàng, chiêm nghiệm về tình bạn, tình yêu, tình người, tình quê.

Người thơ đã thả hồn vào gió, vào mây, vào hoa, vào nắng, vào những vu vơ để “gặp lại chính mình” (Thả hồn). Trong phiêu lãng, chị đã phát hiện nét đẹp của quê hương với hoa, với nắng:

Hoa mướp vàng ướp giọt sương 
thanh khiết
Trong nắng mai ong bướm lượn 
quay vòng
Làng quê nghèo tường đất đá ong
Vẫn dáng mẹ tảo tần khuya sớm
Hạt thóc thơm đọng một sương hai nắng
Chum tương gầy úp nón dưới hàng cau
(Nhớ lắm quê ơi)

Đã hồi tưởng lại một thời trẻ trung, lãng mạn mê say:
Có cái gì nghèn nghẹn tôi ơi
Rưng rức nhớ một tuổi thơ yên lặng
Rưng rức nhớ một hồng hoang nổi loạn
Rừng rực yêu, rừng rực cháy trời chiều
(Chiều không anh)

Sau những phấp phỏng, khát khao, nồng nàn, lo lắng, sau tất cả những nhớ thương, đợi chờ, sau cả những chông chênh “Em sắp hư rồi đấy”, người thơ đã tìm được sự bình yên với nhiều bài thơ nồng nàn viết về ANH, viết cho ANH (chiếm khá nhiều trong tập):

Vẫn là em, vẫn là anh
Sóng thì đầu bạc, mình xanh tóc thề
(Viết cho anh bên bờ biển cả)

Bạn sẽ bắt gặp tình cảm với bà ngoại (Chiếc mâm đồng); với cha (Nói với cha, đưa cha về); với mẹ (Cánh đồng đêm, Nói với cha, Nhớ lắm quê ơi, Thèm, Tháng Ba); với chị (Tự tình, Chị lấy chồng); với người chiến sĩ hi sinh trong thời bình (Cánh chim không mỏi, Sao cháu ra đi?); với cháu (chùm 10 bài viết cho cháu nội); với  người nghệ nhân dân gian (Người nặn tò he) và cặp vợ chồng nghèo (Đêm Noel),  với “Người đàn bà” cũng có thể người ấy là mình (Ngắm hoa, Sợ); với bạn bè đồng nghiệp (Đêm Mộc Châu, Có một dòng sông, Ngày vui rộn rã tiếng cười); với mái trường (Con đò, Thế rồi, Lỗi hẹn tháng Năm, Tiếc nghề, Ai chưa một lần qua)… Tất cả đều được viết bằng sự chân tình, một tấm lòng rộng mở, một trái tim đa cảm, một kĩ thuật của người viết đã có nghề. 

Đọc tập thơ Miền hoa nắng, bạn sẽ được giàu có thêm  tình người khi  tiếp xúc với một người thơ giàu mộng mơ, một cô giáo tâm hồn đầy nắng và hoa.
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Tình đời giữa miền hoa nắng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO