Sinh năm 1986, hiện sống tại Tiền Giang Đã xuất bản tập thơ: Tình yêu và nỗi nhớ - 2017
Mai về quê
Mai trở về lau lớp bụi thời gian
Nỗi nhớ cũ hiện từng trang ký ức
Tuổi thơ bỗng ùa về tim rạo rực
Ngày cơ hàn mẹ thức trước bình minh
Bó rơm khô chú nghé ngẩn ngơ nhìn
Đám trẻ nhỏ nặn hình viên bi đất
Tôi trở lại tìm đời cha tất bật
Chiếc võng sờn đã giấc buổi ban trưa
Cầm trên tay chiếc nhẫn thắt tàu dừa
Thấy thương lắm những trò xưa mộc mạc
Vũng nước đọng bầy cò xơi đã khát
Chú gà con đi lạc chít chiu hoài
Mai trở về thay mẹ tưới giồng khoai
Thay cha kéo luống cày đang lỡ dở
Thương hoa tím cứ vừa trôi vừa nở
Thương chiếc xuồng còn mắc nợ dòng sông
Tôi về đây tìm hơi thở khói đồng
Ngày ba bữa nhóm bến hồng thay mẹ
Gian bếp nhỏ ông cà ràng be bé
Bụng cồn cào giận chiếc mẻ kho khô
Mai về quê như đứa trẻ mơ hồ
Tìm lại chút ngây ngô thời bé dại
Bến sông nhỏ chiếc cần câu nhẫn nại
Cha về chưa? Nồi canh cải chín rồi
Con chài chài đậu trên nhánh ô môi
Chợt sà xuống đớp mồi tung tóe nước
Tôi chậm chậm về dư âm từng bước
Đưa nụ cười về ngược hướng thời gian
Buổi trưa hè tháng sáu nắng chang chang
Cha dắt chó đào hang tìm bắt chuột
Căn quán nhỏ cái trò chơi quen thuộc
Cô chủ nghèo bán chùm ruột xỏ xâu
Mai về quê săn sóc mấy nọc trầu
Ươm cho mẹ giàn bầu che bóng mát
Về sửa lại vách nhà xiêu mưa tạt
Chiều yên bình ngồi tập hát dân ca
Chị tôi
Đọt trâm bầu ru khúc nắng mong manh khi chiều về hối hả
Chị thả chân trần vội vã vượt triền đê
Chồng đi xa... Giáp lượt bấc chưa về
Mượn khúc ca dao, ướp tình quê vào tiếng ru não nuột
Con quốc gọi bầy cuối chiều nghe đứt từng đoạn ruột
Những bữa cơm chiều chị nuốt mãi không trôi
Con nước đục ngầu chị ngồi nhìn chú vịt mồ côi
Có lẽ nhớ...
Có lẽ quên!
Có lẽ... rồi chị khóc.
Nỗi nhớ màu sương lao vào từng sợi tóc
Trên ngọn trâm bầu nắng mỏi mệt trả trời đất về đêm
Chú chó mực nhà bên. Vẫn thường sang nằm giữa cửa bậc thềm
Chị xiết chặt con thơ nơi êm mềm của hai bầu sữa nóng
Rồi thầm lặng như mọi đêm khi xóm làng đã chìm vào giấc mộng
Chỉ có đêm. Chỉ có tiếng thở dài cùng con dế mèn khàn giọng réo tình nhân
Chị có buồn... Chị có chút tủi thân
Như vậy đó...Từ những chiều mưa, đến những đêm trăng tròn, trăng khuyết.
Chị thắt chặt nhớ nhung.
Chị ôm sầu ly biệt
Thả trôi nổi câu chờ.
Thả điệu hò da diết
Thả về đâu?