Sinh năm 1995, hiện sống và viết tại TP. Hồ Chí Minh. Giải thưởng Văn học Sài Gòn 2020 (Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh). Có thơ đăng trên các báo văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, Bà Rịa, Tiền Giang, Bình Dương…
Mùa xa quê
Con đến Sài Gòn những ngày vừa chớm mùa qua
Gửi lại những nỗi nhớ rơm rạ bồi hồi
Con đi xây ước mơ theo mây, đồi phố thị xa xôi
Ôm ấp những nỗi vắng nhà, thiếu quê
Tầng mây nơi này cao vút, hanh hao, lạ lẫm
Chiếc lá chỗ này xanh xám những bâng khuâng
Cơn mưa đầu tiên nơi này lần lựa
Hôn tóc nâu những vệt rát thưa vời
Xập xình những âm thanh huyên náo
Màu đường nhòe nhoẹt bước chân lơ đãng con đường
Bông hoa rụng theo ngọn gió bướng ương
Đêm trằn trọc, mùa lưng đầy mắt thơ
Xa quê những ngày lá đổ
Chưa tìm được gì mà thấy toang toác nhớ nhung
Chưa kịp thấy đã mơ màng sương vướng
Thời gian đổi mùa, mình có phải đổi những niềm riêng?
Nửa chừng em
Thành thị có chán chê những ngón chân em
còn bùn non ôm ấp
Đến bàn tay chạm gạch vôi đã trổ đầy vết chai
Cái xuân xanh em đượm ngộ nghễ trái ngay
Về chưa những buổi ngày đơn sơ
Về chưa sợi tóc còn hoang tơ
Miền quê xưa có trách hờn em đã nhuộm nhầy mưa, gió
Những cây dừa cau có
Đôi mắt em về trong xanh mướt cánh đồng
Đôi mắt em vẫn ngân ngấn đòng đòng
Nằm im nghe đê mỏi
Em đi giữa phố thị mang đầy hương cỏ cây quê
Có mùi đậm đà của hoa cà, hoa chuối, cây khế tiễn đưa
Em về với lại xa xưa cánh cò
Trong môi vẫn hát tiếng hò thủy chung
Đường nào đã gấp mông lung
Em về trên những nửa chừng đớn đau...
Mùa nhớ
Lại nhớ rồi những sợi nắng ngàn giòn giã mắt người thương
Đôi mắt đen còn lưu giữ những dải dặm trường xa xôi
Phố qua mùa nhớ, phố đơn côi
Em qua nỗi nhớ, bồi hồi niềm xưa
Lại ngồi gom những áng mây chiều vàng vọt
dấu chân qua
Bàn tay lùa bởi gió mùa xanh xao gạn
Chiếc lá rơi cho đôi vai gầy hao run rẩy những
nhịp điệu lỡ làng
Em hỏi mùa còn thương nhớ cơn mơ
Mùa này nhớ những người qua đường, bỏ lại sỏi đá
lơ ngơ
Giọt sương vuốt ve mình trong thớ ngày xiêu vẹo
Hôm qua cất tiếng gọi của kẻ say hoài vọng bóng chim
Sợi mi lim dim ngày đã thương giờ trở mình thành kỉ niệm
Ngón mình ngoéo với ngón mùa
Đong đưa chiếc cũ
Ru nôi, nỗi sầu