Thứ năm, ngày 9 tháng 12 , 2021
.jpg)
Tình thương mến nuôi tâm hồn ta biết sống
... Ly chén thầm thì... ấm trà quên ủ?
Hoa cũng gục rồi, kiêu hãnh của tôi ơi!
Cửa đóng then cài, ai cũng ngại đến chơi
Sợ đôi môi hôn, cười son xưa cũ!
Ngại cả đến gần, bàn chân ngập ngừng hẻm nhỏ
Xám một màu chờ đợi!
Con thạch sùng trắng bụng mộng du
Đu trên chiếc đồng hồ mệt mê cơn ngủ.
Nó buồn chẳng chịu buông chuông!
Sống mà trống rỗng... ngục tù...
“Cả thế giới này phải có điều kiện mới yêu con?”
Nghe đau thế một trái tim quái gở???
Người với người sống để yêu nhau!
Sài Gòn yêu thương ơi!
Ngoài kia ngăn cách,
Những áo trắng áo xanh dày đặc,
Chẳng nợ nần gì vẫn tận hiến hy sinh
Người nghèo được bữa cơm no
Của cho đâu là của nợ!
Ba tháng nghìn giờ... đơn chiếc!
Chúng ta đang mắc nợ họ
Một đời biết ơn!
Dịch hết rồi, mỗi sáng hoa ngát thơm!
Thương quá bao người dập dịch
Chuyện nhỏ, to không xiết kể
Nghe rất tài tình,
Nơi đâu có tình là mình được sống!
Tốt, xấu ở đời cũng rất phân minh
Chớ thấy hoa tàn
Mà lo Xuân cạn!
Yêu
Anh khu trú trong em tựa ong nâu hút mật
Em hoa vàng ngào ngạt nồng nàn, sóng sánh Anh
Chúng mình tận hiến mùa tín cuồng trái chín...
Mắc bẫy hương hoa gieo hạt sinh tồn
Kia trời có rộng dài cho ong mê mải
Mệt mê yêu trên phiến phiến hoa tình...
Liệu sẽ gió giông vùi hoa phai nhuỵ?
Để quên đường phiêu bạt ong nâu,
Có thể hai ta không còn biết về đâu
Gió cuốn phong ba tàn cơn say khát
Hoa đã sai mùa
Oải cánh ong nâu
Đâu biết nữa
Còn mùa hoa mật!