Năm 1947, trong một đêm được giao nhiệm vụ chuyển công văn hỏa tốc cho Đại đội 10 đóng quân ở Ninh Bình, cậu bé Trịnh Ngọc Trình (khi ấy mới 13) tuổi đã bị mất đi một cánh tay vì đạn giặc. Mất mát ấy chẳng thể làm chùn bước người giao liên mưu trí dũng cảm năm nào. Trịnh Ngọc Trình đã viết tiếp bài ca cho cuộc đời mình bằng ý chí, nghị lực phi thường. Và giờ đây khi đã bước sang tuổi 85, tinh thần “Ba sẵn sàng” mà Trịnh Ngọc Trình đã lan tỏa trong các thế hệ thanh niên ngày nào dường như vẫn còn nguyên vẹn. Ông vẫn miệt mài làm việc, rong ruổi ở những vùng sâu, vùng xa khắp mọi miền đất nước để thực hiện các dự án y tế, giáo dục giúp người dân các dân tộc thiểu số.