Con gái sống với nhau vốn đã hay chà nh chọe, ngắm nguýt nhau từ mái tóc đến thân hình, rồi quần nà y, áo nọ... nhưng có lẽ ch?ng có quan hệ nà o chà nh chọe hơn quan hệ chị dâu, em chồng. Quan hệ nà y căng th?ng đến độ người viết đã ví: giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng.
Thôi thì nà ng dâu mới chân ướt chân ráo vử nhà chồng, va phải ngay và i cô em gái, có khác nà o thử đi và o hang nơi những con hùm đã lập sẵn chiến khu, thôi thì ba ngà y dăm chuyện, chuyện nhử, chuyện vừa, chuyện to cứ quẩn quanh xoay từ trên nhà xuống bếp, rồi lại từ sân ra ngõ... Dâu mới là m gì đây?
Mách chồng ư? Chồng mới cưới còn đang thể hiện thái độ vui vẻ bao dung, là m sao có thể hẹp hòi so đo với các em gái! Mách mẹ chồng ư? Đời nà o, cà ng mách, thì cà ng dại, vì mẹ chồng lẽ nà o lại nghe con dâu hắt hủi con đẻ của mình, chỉ có ngược lại mà thôi!
Thế thì chỉ còn cách nhường nhịn ngậm bồ hòn là m ngọt. Cũng không xong, vì các bà cô diễn viên trẻ, đời nà o chịu cảnh đã cố tình chọc ngoáy dà n dựng vở mà bà chị dâu vẫn bình chân như vại, để cho đội kịch gia đình heo hắt chẳng có người xem ư! Thế là đà nh phân bì, đôi co, phân biệt phải - trái, nhưng các bà cô còn trẻ chỉ quen sống bằng cảm xúc, đâu còn dùng lý trí, nên cà ng phân bua rà nh rẽ lẽ thiệt hơn thì cà ng rắc rối, gỡ không ra...
Tại sao cuộc chiến giữa chị dâu và em chồng lại gay gắt đặc thù đến vậy? Bởi lẽ, đó là cuộc chiến của một người mới đến với những người sắp rời khửi nhà . Nà ng dâu thì mới cưới vử. Còn con gái thì đang tấp tểnh chử thời gian điểm để lên xe hoa. Vì thế đây là cuộc chiến giữa hai người đang sống tạm thời, nó có vẻ ngổn ngang như một cuộc đánh nhau dã chiến, chẳng đủ thời gian bà i binh bố trận, cứ sơ sảy gặp là choảng nhau.
Hơn thế, các bà cô còn nghĩ rằng: Cần phải tranh thủ ma cũ bắt nạt ma mới để chiếm thế thượng phong dằn mặt sớm, để kẻ mới chân ướt chân ráo đến kia chưa kịp hoà n hồn. Vả lại, nếu không sớm thực thi những bà i học, khi đi lấy chồng thì lỡ mất dịp may...
Cuộc cạnh tranh chà nh chọe giữa chị dâu em chồng nêu trên, cũng chỉ là hình thức ngoà i da mà thôi. Thực chất cuộc cạnh tranh nà y mang một ý nghĩa và một nội dung thâm thúy hơn nhiửu. Xưa kia, tất cả các là ng nghử, các dòng họ có tay nghử, thì người ta đửu chỉ truyửn nghử cho con trai và con dâu, còn con gái thì không! Chao ôi, nghĩ mà tức. Con gái cũng là con, bố mẹ đẻ ra, tay nghử là giá trị gia truyửn quí nhất trong nhà lại không truyửn cho con gái, thế thì con gái khác nà o kẻ sống ngoà i lử, đến cái nghử chuyên môn để kiếm ăn, bố mẹ cũng không truyửn cho.
Vậy mà nhìn kia, cà ng nhìn cà ng thêm tức, con dâu mới tấp tểnh vử chưa được một tuần trăng vậy mà cả thầy lẫn u, đửu xăng xái truyửn nghử cho chị dâu, thế có khác nà o coi người bên ngoà i trọng hơn trong nhà . Đã thế, các bà cô phải rủ nhau hợp sức lại để già nh lại thế cân bằng. Thế là con dâu trở thà nh đích ngắm.
Mặc cảm của các cô gái không chỉ do quan sát và suy diễn, ngay bố mẹ khi từ chối truyửn nghử cho các cô, nhưng lại hăng hái truyửn nghử cho con dâu đã nói thẳng tưng:
Con gái từ nhử đến lớn đã phải chịu lép khi cha mẹ già nh hết quyửn ưu tiên cho con trai, giử đây, rước dâu vử, cha mẹ lại đặt chị dâu lên trên hết, thế là con gái cà ng bị hất ra ngoà i rìa... Mà đâu chỉ ngoà i rìa, cha mẹ còn coi mình như bom nổ chậm trong nhà , chỉ mong nhanh nhanh, chóng chóng gả mình cho ai đó rước đi cho xong. Rước con đi - tức bán xới cho rảnh mắt, để cho anh trai cà ng rảnh rang yên bử gia thất... đã thế, thì cô đây cà ng phải tận dụng thời gian là m mình là m mẩy, bẻ hà nh bẻ tửi, phân bì với chị dâu cho bõ tức.
Nà o đâu đã hết, chị dâu được đón vử với tà váy dà i lượt thượt đi qua cổng chà o song hỉ kết đầy hoa, nà o có khác gì công chúa. Lúc bé, mình đã phải khổ sở thế nà o khi không một xu dính túi, đứng ngoà i rạp chiếu bóng, nhìn hai cánh cửa khép lại phũ phà ng, chỉ nghe tiếng rè rè của máy quay phim chạy bên trong, rồi tiếng nói, tiếng ngựa phi, tiếng nhạc, tiếng súng nổ sao mà dồn dập, mà hấp dẫn, đến chết thèm... Vậy mà tối tối, giử đây dù tiửn đầy ví, mình vẫn phải bất lực nhìn cánh cửa buồng của chị dâu đóng lại, như một sân khấu cám dỗ vô tận từ chối khán giả, trước những mà n diễn đứng tim của cõi thiên thai.
Trời ơi, cùng là con gái, mà sao trở thà nh hai nhân vật, hai cách sống khác nhau một trời một vực. Mới đây thôi, chị ta chỉ ọc ọc và i cái, mà đã cuốn hút sự chú ý của cả nhà , là m như thể và i tiếng ọc ọc đó là chuông rung báo hiệu một sự kiện gì trọng đại lắm của tương lai. Còn ta ho từ sáng đến chiửu đâu thấy ai ngó ngà ng để ý...
Chúng ta đã thấy, quan hệ cạnh tranh chị dâu em chồng tự thân phải gánh trong nó một mặc cảm có thật hết sức khác biệt. Nhưng đó là chuyện của ngà y xưa. Ngà y xưa, con gái không được thừa hưởng tà i sản, đã thế bố mẹ còn mang gả bán nhanh để kiếm một khoản tiửn, thì cuộc cạnh tranh giữa con gái - là con trong nhà bị đẩy ra ngoà i rìa với chị dâu - là con người ta trở thà nh con gái trong nhà , hết sức cam go.
Tất nhiên phần thua thiệt thường vử phía chị dâu - kẻ mới bước vử. Nhưng đó chỉ là giai đoạn đầu thôi. Còn khi chị dâu đã đứng vững, chị cậy thế bử trên, là vợ anh trưởng, chị ra oai hà hiếp em chồng, mâu thuẫn chị dâu với em chồng, cà ng trở nên nặng nử hơn.
Nhưng ngà y nay mối bất hòa nà y đã được cải thiện nhiửu. Trước hết do bình đẳng nam - nữ, các gia đình đửu coi trọng cả con gái lẫn con trai. Con gái cũng được thừa hưởng của cải của cha mẹ, vì thế sự ganh tị chị ở đâu vử chiếm hết của tôi đã dịu bớt nhiửu. Hơn thế, giử đây vai trò của các là ng nghử đã biến chuyển, không còn bo bo kiểu ngà y xưa nữa, là m dâu cũng không còn quá nặng nử giống như bị coi là tà i sản của nhà chồng khi xưa, nếu quan hệ căng thẳng, nà ng dâu có thể cùng chồng xin ra ở riêng, khi đó uy quyửn của mẹ chồng với nà ng dâu sẽ giảm, sự là m mình là m mẩy của các bà cô cũng chẳng còn đất dụng võ, vì thế tương lai chị dâu - em chồng hôm nay được đặt trên chia sẻ, thông cảm, và đối thoại.
Đây cũng là đặc trưng của thời đại mới, vì giử đây đa số phụ nữ được học hà nh, trình độ của chị em trên đại học là thường, do vậy không có lý do gì chị em lại sống theo kiểu kém văn hóa như xưa, cứ nhòm ngó, ghen tị, chòng ghẹo, chà nh chọe để ra oai lẫn nhau. Ba cái việc đó với những cô gái có học thời nay thì chẳng bõ chấp nhặt.
Tuy vậy, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nếu chị em không ý thức thoát khửi căn tính đã cắm rễ suốt ngà n năm, thì chẳng cố gắng giải phóng sự cố chấp kiểu đà n bà một lần cho tất cả. Xét cho cùng có bà cô nà o không được đi và phải đi là m dâu. Vì thế mà phụ nữ cần biết thông cảm cho nhau: nghĩ đến người rồi mới đến ta. Việc nà y tưởng chừng dễ nhưng thật tình thiên khó vạn nan, giống như cái cảnh nà ng dâu - mẹ chồng qua bao đời vẫn còn cắc cớ. Vậy thì chị em cần phải trang bị cho mình một nhận thức nhảy vọt, may ra mới có thể bay qua thói cố chấp chị dâu - em chồng có từ vạn cổ.