Nguyễn Văn Thục
Chồng tôi
Bưng bát cơm lên, chửa kịp và
Đã nghe lửa cháy phía rừng xa
Nháo nhào chân chạy đi dập lửa
Lạnh cóng suất cơm, mấy quả cà!
Chủ nhật làm thêm cái bu gà
Cho người nội trợ thích tăng gia
Bỗng đâu có lệnh từ đơn vị
Hộc tốc lên xe chữa cháy nhà!
Về phép mới từ buổi tối qua
Hàn huyên chưa kịp chuyện gần xa
Lửa đâu bùng cháy bên hàng xóm
Vội gỡ tay em, chạy vút ra!...
***
Thương lắm mình ơi! Thương lắm thôi!
Lính phòng chữa cháy đó – Chồng tôi
Quên ăn, quên ngủ, quên mình nữa…
Để có niềm vui: Cứu được người!
Muốn tặng thưởng chồng, chẳng có hoa
Thôi thì mình vốn thích tăng gia
Mỗi lần về phép thăm con cái
Tôi tặng chồng tôi bát cháo gà!