Geeta Tripathee

Khánh Phương giới thiệu và dịch| 04/12/2020 09:24

Geeta Tripathee là một nhà thơ nổi tiếng của Nepal. Là tác giả của hai tập thơ tuyển chọn và 7 cuốn sách ở thể loại văn học khác, bà đã được tặng thưởng Huy chương vàng Padmakanya (2000); Giải thưởng Người viết lời hay nhất (2008).

Geeta Tripathee

Bể ký ức

Khi người ta bơi lặn
vào bể ký ức tôi
làn sóng pha lê trôi
ngập tràn hàng trăm ngàn
dòng nước màu xanh lam.
Sâu trong vùng lang thang
tôi ngỡ ngàng chẳng thể
nhận ra đó là mình.

Chắc phải chờ ra khỏi 
mảnh ghép của cuộc đời
mới biết làm thế nào 
tôi sống sao cho vẹn? 

Khi chúng ta còn nhỏ

Khi chúng ta còn nhỏ
Đèn lồng thắp sáng chơi
Rồi cùng nhau tìm tòi;
Mắt sáng hơn sao trời,
Chữ sáng hơn con mắt;
Con đường chúng ta đi,
Có dòng chữ sáng soi

Khi chúng ta còn nhỏ
Ông trăng chúng ta tỏ,
Những chiếc bình trống rỗng;
Vết rạn hằn lên hình;
Trái tim ta ghi khắc;
Lấp đầy khoảng trống lặng  
Trong đáy giếng con tim.

Khi chúng ta còn nhỏ
Trái tim đầy nhiệt huyết
Ngao du khắp phương trời
Bất kể đó là đâu
Ta cứ đi cứ đến
Trái tim ta du hành
Không bị tan tành… vỡ tung
Mỗi khi em nghĩ về anh
Những câu thơ bỗng hóa thành lời ca
Dòng chảy cứ thế la đà

Khoảng cách hai ta có là gì đâu
Khi tình cảm đủ đậm sâu 
Dòng đời cứ thế nhuốm màu mộng mơ

Sông có nước, tình đợi chờ
Mãi mãi chúng ta đôi bờ sóng vỗ
Sống vì nhau một bến đỗ

Em để trái tim dạt xô vi hành
Đợi chờ giai điệu của anh
Chẳng bao giờ bị tan tành… vỡ tung…

Tâm tư giữa đời 

Nhẹ nhàng tôi thấu hiểu rồi
Gánh nặng theo suốt mẹ tôi đã từng
Đi qua dốc nửa lưng chừng
Mới hay cuộc sống vô cùng gian nan 

Ngày trước tôi tưởng mẹ nhàn
Bởi mẹ xoay xở dễ dàng như hoa
Ông trăng thì luôn cười xòa
Khóe miệng của mẹ hiền hòa luôn tươi

Tôi thấy mẹ luôn yêu đời
Giấc mơ bay bổng nhởn nhơ cánh diều
Cứ thế dâng cao thật nhiều
Đàn chim tíu tít sớm chiều lá la

Mẹ thường trang trí cửa nhà 
Kèm theo âm nhạc thiết tha gọi mời
Ngôi nhà mẹ tạo sân chơi
Khu vườn mơ ước là nơi cõi trần 

Có mẹ nên tôi đâu cần 
Chả bao giờ biết cán cân cuộc đời
Hồn nhiên cứ thế nổi trôi 
Chả bao giờ hỏi mẹ ơi có rầu?

Cơ thể mẹ đau ở đâu? 
Gánh nặng chồng chất làm nhàu nếp nhăn?
Chẳng bao giờ tôi băn khoăn
Mẹ mập hay ốm khó khăn điều gì?

Bỗng dưng vào một ngày kia 
Bầu trời đẹp đẽ mang đi mẹ rồi
Từ nay xám xịt than ôi 
Đàn chim trên mái bỏ rời đi xa 

Tiếng nhạc xưa vang khắp nhà
Giờ chỉ còn lại xa xa nỗi niềm
Nỗi buồn vây bủa triền miên 
Tường nhà mệt mỏi an nhiên chẳng còn 

Làm sao đây, mẹ của con
Gánh đi phần nặng mỏi mòn mẹ mang
Lòng mẹ bao la chứa chan
Như thánh Rama chở che Shiva.

Nhân loại sao có thể là 
Thay thế người mẹ của ta muôn đời! 
(0) Bình luận
  • Chiến sỹ Điện Biên
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Chiến sỹ Điện Biên của tác giả Vũ Lan Phương.
  • Mùa xuân Điện Biên
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Mùa xuân Điện Biên của tác giả Nguyễn Địch Long.
  • Trước tượng đài chiến sĩ Điện Biên
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Trước tượng đài chiến sĩ Điện Biên của tác giả Lương Sơn.
  • Âm vang Điện Biên
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Âm vang Điện Biên của tác giả Vũ Nhang.
  • Chiếc xe thồ Điện Biên
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Chiếc xe thồ Điện Biên của tác giả Nguyễn Đình Quý.
  • Lớn lên từ Điện Biên
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Lớn lên từ Điện Biên của tác giả Nguyễn Quốc Lập.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Geeta Tripathee
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO