Hà Nội cuối thu

Nguyễn Đình Ánh| 09/11/2017 14:26

Ngày học đại học, một người bạn tận phương Nam bất chợt hỏi gã, đã bao giờ được ra Hà Nội vào cuối thu chưa. Chưa kịp trả lời, bạn đã tiếp lời rằng nghe bảo Hà Nội cuối thu rất đẹp và chỉ cuối thu người ta mới cảm hết được vẻ đẹp rất riêng của Hà Nội.

Hà Nội cuối thu
Gã từng đi qua bốn mùa của Hà Nội. Mỗi mùa Hà Nội mang một sắc diện riêng. Mùa xuân sặc sỡ sắc màu lễ hội. Mùa hạ náo nhiệt. Mùa đông thanh tịnh. Riêng mùa thu mang một vẻ đẹp thật khó diễn tả. Hội họa có nhiều bức tranh về mùa thu. Âm nhạc cũng đã ngân vang bao giai điệu về thu. Và biết bao thi tứ cũng đã được khơi nguồn từ vẻ đẹp của thu Hà Nội.
Trở lại với câu hỏi của người bạn phương Nam, gã ngược tìm về Hà Nội hai mươi năm trước, khi gã mười tám đôi mươi…
Hà Nội mùa thu trong mắt gã ngày ấy vừa lạ vừa quen. Lạ bởi lần đầu từ quê đặt chân đến. Quen bởi gã yêu thu Hà Nội từ hồi còn tấm bé, từ khi còn là cậu học sinh trường làng được nghe cô giáo kể về mùa thu Hà Nội. Cô kể về những kỷ niệm thời sinh viên sống ở Hà thành. Cái se lạnh của tiết trời thu chạm đến một điều gì đó thiêng liêng như mối tình đầu của cô vậy. Giọng cô phút ấy run run xúc động khi nhắc đến những bờ hồ, những rặng liễu, những con đường cô đã đi qua.
Gã còn yêu thu Hà Nội qua những ca khúc viết về mùa thu nồng nàn, da diết. “Hà Nội mùa thu cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ…”, hay “Hà Nội ơi! Tươi xanh màu áo học trò, những con đường thân quen còn đó…”. Hay sự duyên dáng, mơ màng, bâng khuâng của Hà Nội lúc mới vào thu “Có phải em là mùa thu Hà Nội… có chắc mùa thu lá rơi vàng tiếng vọng…”. Cái thuở ấy, gã đã từng mơ ước sau này sẽ một lần được đặt chân đến Hà Nội vào cuối thu.
Như ai đó đã nói, “thu rất thu là lúc chớm đông sang”, dường như mùa thu thực sự hiện hình rõ nhất là lúc thu sắp qua đi. Thu sắp qua mang đến những cơn heo may bất chợt ùa về chạm vào hồn người ngược xuôi trên phố, chạm đến từng ký ức buồn vui. Cuối thu khiến lòng gã cô đơn hơn, và cũng rất dễ trải lòng về những gì đã đi qua…
Hà Nội cuối thu, nhớ biết bao lần gặp lại, em nức nở với những vần thơ không tuổi của Xuân Quỳnh:

"Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mông
Mùa thu vàng hoa cúc
Chỉ còn anh và em”
Nhưng khoảnh khắc cuối cùng của mùa thu chỉ còn mỗi em và mùa thu ở lại, còn gã “người ra đi đầu không ngoảnh lại” để lại “nắng lá rơi đầy” khắp những con phố. Khoảnh cuối thu đẹp như em của ngày hôm qua. Vai thu đong đầy trong gánh cốm Vòng gói lá sen ven hồ Tây, gánh hàng hoa tươi xuôi dốc Yên Phụ. Mắt thu đậu nhẹ lên hàng liễu rủ êm đềm la đà trên mặt hồ Tây tĩnh lặng…
Khoảnh khắc cuối thu cũng buồn rười rượi như khi em chia tay gã. Ấy là khi những cơn mưa bụi, những heo may lành lạnh về lân la phố. Lá vàng lác đác rơi, rải thảm vàng vướng víu bước chân gã. Ngược lên phố Phan Đình Phùng, ngước mắt nhìn vòm lá có cảm giác như đang rời khỏi miền cổ tích lá. Nhưng những giai điệu lá, ca từ lá níu kéo gã. Lá khẽ khàng đáp nhẹ lên chiếc mũ quân nhân đã cũ của gã. Lá dịu dàng xoa nhẹ trái tim gã. Lá xác xao dưới đôi chân gã…
Hơn hai mươi năm sau, gã trở lại cũng vào một ngày cuối thu. Thu Hà Nội đã bớt tĩnh lặng, hiu hắt. Phố đông xe cộ hơn. Nhà cao tầng mọc lên nhiều hơn. Nhưng dạo bộ trên những con đường quen năm ấy vẫn hít thở thấy mùi vị của cuối thu năm nào. Mới buổi sáng lác đác lá đã rơi, đến chiều về lá phủ một màu vàng trên vỉa hè nơi gã từng hò hẹn. Có chỗ, gió vun lá cồn lại. Mười ngón thon gầy nắm chặt lấy nhau. Hai người ngồi trên cồn lá. Bỏ giầy dép, bàn chân trần xục vào lá mát rượi. Bao nhiêu muộn phiền về một tình yêu cách trở tan biến. Chẳng còn thời gian để nghĩ về giây phút hai người chia xa. Chỉ thấy mùa thu dịu dàng như em ở bên. Nỗi buồn mỏng tang bay vào trong gió. Gã và em lặng im nghe bản tình ca của đất trời. Chao ôi, diết da. Nước mắt hay nụ cười cuối thu xoa vào tim gã. Thấy khó thở. Thấy bồi hồi trong lòng…
Tỉnh giấc trên chuyến xe đang lăn bánh, một chiếc lá vàng vẫn đậu nguyên trên cái ba lô sờn cũ, gã bâng khuâng nuối tiếc mình đã vừa rời khỏi thu Hà Nội. Cuối thu nhỏ dần rồi khuất hẳn. Gã lại chìm vào một giấc mơ. Bàn tay thu ngón thon gầy sửa cổ áo cho gã, đôi mắt buồn dõi theo bóng gã ở cuối sân ga…

(0) Bình luận
  • Phượng tím vắt ngang trời thương nhớ
    Đến Đà Lạt vào ngày nắng chói, đôi mắt chị dõi tìm loài hoa gieo thương nhớ, phượng tím. Đà Lạt mùa nào sắc đó, đều là những loài đặc trưng của xứ sở ngàn hoa. Mùa dã quỳ vàng hoang hoải, mùa cỏ hồng bềnh bồng như mây, mùa hoa ban trắng tinh khôi, mùa anh đào ngọt ngào trong trẻo. Với chị, lưu luyến nhất vẫn là mùa phượng tím. Mùa này phượng rải sắc tím ngăn ngắt khắp đất cùng trời, gợi lên trong lòng xiết bao lưu luyến.
  • Phù sa đời cha
    Cha trầm lành như đất, tôi là con gái nhưng lại đáo để, nghịch ra trò. Vậy mà hai cha con lại bện nhau như hình với bóng.
  • Dáng quê
    Ai cũng có trong lòng một dáng hình quê hương để mà thương, mà nhớ. Với tôi, đó là hình dáng con đường đi học, của bụi tre làng thấp thoáng trong đêm trăng; là dáng mẹ gánh lúa trên đê hay dáng cha đang lom khom cày ruộng. Quê hương không chỉ là nơi ta được sinh ra và nuôi lớn, mà còn là nơi chan chứa nhiều kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ.
  • Những mùa xuân nối tiếp
    Mùa xuân vẫn về qua cây cầu vắt ngang sông. Một khúc sông rộng đủ để những chuyến đò ngang bối rối, chênh chao. Khi không còn chở đò nữa, bóng người lái đò cứ thế xa dần, mờ dần phía cuối con đê. Bến đỗ, nẻo về ngoằn ngoèo, xa tít tắp. Ai đó còn gọi với: thầy ơi, u ơi. Chiếc lá rơi vào chiều lỗi hẹn. Quê và những mùa xuân nối tiếp làm xao động tấm chân tình.
  • Bà ngoại của tôi
    Bà ngoại tôi có dáng người gầy gầy, lưng bà hơi còng, tóc bà xen kẽ sợi đen, sợi bạc. Khuôn mặt bà nhiều nếp nhăn, nhưng khi bà cười, gương mặt bà vô cùng phúc hậu.
  • Trà Hương vị du ca
    Trong những tinh túy ẩm thực, trà là đồ uống mang hành trình gợi đầy chiêm nghiệm. Trà đến với người bởi nhớ, bởi duyên và bởi sự mê đắm của người, bảo tri kỷ thật chẳng sai.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội cuối thu
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO