Hà Nội Ký ức xanh

Tùy bút thơ của Đoàn Mạnh Phương| 09/02/2018 14:17

Dào dạt cảm xúc khi chạm mắt về những hình ảnh của một Hà Nội ký ức. Một ký ức đang thì thầm trò chuyện cùng ta bởi chính ta là người trong cuộc... Bất kể đến từ đâu, đến từ thế hệ nào...

Hà Nội Ký ức xanh

Những mái phố nghiêng nghiêng nắng vàng, thả chậm rãi mùa thu xao xuyến. Những bóng người đi trên phố nhỏ, bao hào hoa phong nhã là đây. 

Chạm vào nhau một lời chào nhỏ nhẹ mà tình người ấm cả không gian. Những ngõ phố nôn nao nỗi nhớ, gọi ta về ô cửa cổ phong sương. Những dấu chân đặt bồi hồi... năm tháng cũ, mà sao ta hưng phấn lạ thường!

Mà sao ta không thể nào quên được, tháng năm xưa - hình bóng thật thân thương. Ta có cả một trái tim đón nhận mà không sao ôm đủ mọi con đường. 

Mỗi góc phố mang hình hài xưa cũ, nhắn nhủ bao điều về những nếp nhân gian. Và sâu thẳm trong yên bình êm ả... Một Hà Nội lắng sâu đủ màu sắc hình hài. 

Dòng thời gian thở trên tầng ngói cũ, mặc nắng vàng sóng sánh mùa thu. Tà áo dài, nón quai thao, yếm thắm... đủ cho ta xao xuyến suốt bốn mùa. 

Hương hoa sữa ướp vào hồn cảm xúc, một Tràng An dịu nhẹ thanh tao. Nét duyên thầm của Thăng Long ta đó, rót vào tim một ký ức ngọt ngào... 

Và đôi lúc thật trẻ trung kỳ lạ, nét tươi xanh của thành phố ngàn năm. Và đôi lúc bỗng trầm tư sâu thẳm, kể lên bao huyền thoại lặng thầm.
Một khoảnh khắc, giữa ban mai chim hót. Ta ngợp vào hơi ấm cửa ô. Và thơm thoảng một vòm hương cốm mới... Rung vào tim những nhịp đập bất ngờ.

Ta ngợp thở trong ngạt ngào phố cổ... Bao gọi mời vị giác trẻ trai. Hương vị xưa tan dần trên đầu lưỡi, ngấm vào tâm những tháng năm dài.

Một chiều nhớ, quán cà phê xưa cũ. Mùa hanh hao nhấm nháp rêu phong. Tựa lưng vào xiết bao hoài niệm, thước phim thời gian ký ức đã ố vàng...

Và lúc ấy, là chật nêm xúc cảm, đang dâng lên cùng bản nhạc không lời... Lướt trên phím từ một căn gác nhỏ... trong lòng người bao chiếc lá đang rơi.

Những chiếc lá làm nên mùa thu nhớ. Những mùa thu nhuộm chín một thời thơ. Nét gia phong trao truyền gửi lại, ngả vào trong ấm áp ngàn năm. 

Những ấm áp của tiền nhân nâng bước... Những bàn chân nối tiếp vượt gian lao. Một Hà Nội qua thăng trầm lửa đạn... Vẫn còn xanh tư thế ngẩng cao đầu.

Gìn giữ một nét thiêng quyến rũ. Những phố xưa làng cốm, làng hoa... Ở gần thêm yêu, ở xa thêm nhớ... Hà Nội xưa, năm tháng chẳng nhạt nhòa.

Bởi đã có riêng một vườn ký ức, mọc tươi xanh trong tâm thức bao người. Bởi đã có cả biển trời thương nhớ... Gửi về đây năm tháng chẳng hề vơi...

Sen vẫn nở bên hồ trong thanh khiết. Bước dịu dàng vào phố đẹp màu tranh. Chậm một phút... lắng vào không gian ấy... Nghe mùa thu Hà Nội nhuộm chín cả phố phường.

Nhuộm từng nhánh tìm về kỷ niệm, nhớ mắt nhung môi mọng một thời... Đủ bâng khuâng, đủ suy tư, gửi gắm... bao tâm tình gửi tới những xa xôi...

Và nhớ mãi những mùa đông Hà Nội, trong xuýt xoa âu yếm chia xa... Chiếc khăn ấm, cây bút gài túi áo... Đủ làm ai nguôi bớt nỗi nhớ nhà.

Đào nở thắm, trong vườn đào nở thắm. Những mùa xuân phố cổ không quên. Lòng đi giữa phố hoa hay phố Tết, tình thâm giao sâu lắng đậm đà. 

Chân đặt khẽ lên bậc thềm phố cũ... Gặp mùa xuân áo cánh đón bên hiên. Và hơi ấm tình người Hà Nội đã trao nhau một cảm xúc không lời...

Ngửa mặt ngắm một trang nghiêm Tháp Bút. Mở lòng xanh đón nhận nét rồng thiêng. Tiền nhân dạy lời của sông của núi, thấm vào tim thành máu chảy trong mình.

Bốn mùa mở những vòng tay ấm áp, không hổ danh thanh lịch đất Kinh kỳ. Thời gian thẫm trên tấm bia Văn Miếu, như vẫn còn lời hịch mở khoa thi.  

Ngày mở lối bồi hồi Ô Quan Chưởng. Nếp thời gian bén rễ ngàn năm. Người Kẻ Chợ vào kinh thành năm ấy, có còn đây một chút duyên thầm?

Ngày dọc ngang ồn ào phố xá, phố cổ vẫn lặng im kể câu chuyện không lời. Câu chuyện kể không bao giờ bị ướt, nên chẳng cần trời nắng để đem phơi.

Và câu chuyện ngàn năm đến ngàn năm vẫn thế. 

Hà Nội cổ xưa nhưng tươi trẻ lạ kỳ, bởi đã sống trong những người trẻ tuổi, nên ngàn năm vẫn trẻ vẫn xanh tươi.

Một cao quý, một giản đơn bình dị - đã chắt chiu qua từng giọt thời gian. Những tinh túy, những gì tinh khiết nhất - đã làm nên một Hà Nội tâm hồn... 

Và lối cũ chẳng khi nào nhạt nhớ. Mỗi ban mai lại hứng giọt nắng tươi. Lòng phố cổ chẳng khi nào hẹp nhớ, đủ bao dung hết thảy mọi con người.... 
(0) Bình luận
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội Ký ức xanh
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO