Mùa thị vàng

Nguyễn Thanh Thủy| 15/09/2020 08:31

Mùa thị vàng
Một ngày mới bắt đầu từ rất sớm, khi phía Đông chỉ mới ửng hồng một đám mây hồng rất mỏng, trên vòm cây rậm lá đã lao xao, ríu rít của bầy sẻ và mấy chú chào mào chào nhau rất sớm. Tiếng reo hân hoan của ban mai làm tôi tỉnh hẳn. Tôi nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ đẩy khẽ cánh cửa, một làn gió nhẹ lướt qua đưa tới một mùi hương thân thuộc từ khu vườn nhỏ. Tôi mỉm cười hít căng lồng ngực cái mùi thân yêu ấy, mùi thị chín vàng, và mùi của mùa thu yêu dấu.

Khu vườn nhỏ của nội tôi ngút ngát màu xanh của lá, pha chút gam màu vàng, đỏ của quả, hoa tạo nên bức tranh sắc màu sinh động. Trong vườn trồng đủ thứ cây, nào vải, na, mít, hoa hồng; nào mùi tàu, hành lá… nhưng với cả gia đình tôi, cây thị cuối vườn chiếm vị trí thật đặc biệt.

Tôi đã phải lòng thứ quả quê ấy ngay từ lần đầu cầm nó trên tay. Đã trải qua bao mùa chín rộ, bao mùa ngát hương, mà sao cây chẳng chút cỗi cằn, vẫn xum xuê, trĩu quả.

Khi cái nắng lửa của mùa hạ trốn đâu mất để nhường chỗ cho mùa thu với ánh nắng dịu dàng, gió heo may dài xao xác cũng là lúc mùa thị về.

Nhanh thật! Mới ngày nào quả thị xanh còn giấu mình trong vòm lá biếc, nay đã lấp ló chín vàng như vạt nắng mùa thu. Những chú chim ríu rít khắp nơi tìm về trái ngọt. Mùa thị vàng...

Chao ôi! Thị nom đẹp mắt làm sao. Những quả thị tròn, căng mịn màng như da em bé. Đặc biệt là mùi thơm của nó. Thứ mùi thơm chẳng giống vị hương nào. Nó nồng nàn, quyến rũ. Nó đánh thức mọi giác quan, khiến hồn ta ngất ngây, lòng ta mê say. Tôi nhắm mắt lại từ từ thưởng thức vị hương cho thật đã. Hương vấn vương trên vòm lá. Hương đậu trên tà áo mẹ. Hương sà trên chiếc mũ của cha.... Hương theo gió. Hương bay đi. Không gian ngập tràn sắc hương...

Nhìn những quả thị vàng rung rinh trong vòm lá biếc, tôi lại nhớ về thuở ấu thơ lung linh màu cổ tích. Tôi nhớ như in mỗi khi mùa thị về, lũ trẻ chúng tôi lại chọn đan cho mình chiếc rọ bằng len. Mỗi đứa cho quả thị vào trong chiếc rọ. Đi học, đi chơi đều mang theo mình. Đến tối đi ngủ lại treo quả thị trong màn. Mùi thị thơm cuốn theo làn gió từ chiếc quạt nan của mẹ, cùng lời kể ngọt ngào về cô Tấm thảo hiền đã đưa tôi vào giấc ngủ.

Thị chơi được mấy ngày thì chín mõm. Tôi nắn quả thị cho thật nhũn mềm, cắn cho thủng một chỗ rồi mút. Làn nước ngọt ngào từ nơi đầu lưỡi rồi vào cổ họng. Phải ăn đến quả thứ hai mới bõ cơn thèm.

Với gia đình tôi, cây thị như một kỉ vật mà nội để lại cho gia đình. Mẹ tôi kể rằng: Ngày trước bà yêu quả thị lắm. Lúc nào, bà cũng để một quả nhỏ trong túi áo dù là đi chợ, đi đám cỗ... Khi thị chín rộ, bà hái ra cái rá rồi cho mọi người trong làng từ trẻ con tới người lớn. Bà thường nói với mọi người: Bán anh em xa, mua láng giềng gần. Bà mong tình làng nghĩa xóm mãi keo sơn, đậm đà như cái nồng nàn của hương thị. Cả xóm ai cũng yêu quý bà.

Bà tôi đã bóng hạc xe mây về nơi cõi Phật để lại trần gian phúc cháu con. Ngày còn sống, bà luôn nhắc bố mẹ tôi chăm sóc cây thật cẩn thận. Vậy nên, dù cho giờ quê tôi, cây thị đã được thay thế bằng những cây có giá trị kinh tế cao nhưng bao năm nay, gia đình tôi vẫn chăm bón cây thật tốt để cho ra những quả thị vàng. Cứ mỗi độ thu về, mẹ lại chọn một đĩa thị đẹp đặt lên bàn thờ thắp hương. Hương thơm nồng nàn quện theo mùi nhang khói nghi ngút bay. Có lẽ, ở nơi nào xa xôi, bà sẽ vui lắm.

Có một thứ quả đồng quê mặc nhiên cố hữu trong lòng tôi suốt bao năm nay. Sau bộn bề công việc, sau hối hả của dòng đời, tôi lại về quê thư thái, tĩnh tâm. Gió đưa tôi tìm về vị hương đặc biệt ngày nào. Mùa thị vàng...

(0) Bình luận
  • Phượng tím vắt ngang trời thương nhớ
    Đến Đà Lạt vào ngày nắng chói, đôi mắt chị dõi tìm loài hoa gieo thương nhớ, phượng tím. Đà Lạt mùa nào sắc đó, đều là những loài đặc trưng của xứ sở ngàn hoa. Mùa dã quỳ vàng hoang hoải, mùa cỏ hồng bềnh bồng như mây, mùa hoa ban trắng tinh khôi, mùa anh đào ngọt ngào trong trẻo. Với chị, lưu luyến nhất vẫn là mùa phượng tím. Mùa này phượng rải sắc tím ngăn ngắt khắp đất cùng trời, gợi lên trong lòng xiết bao lưu luyến.
  • Phù sa đời cha
    Cha trầm lành như đất, tôi là con gái nhưng lại đáo để, nghịch ra trò. Vậy mà hai cha con lại bện nhau như hình với bóng.
  • Dáng quê
    Ai cũng có trong lòng một dáng hình quê hương để mà thương, mà nhớ. Với tôi, đó là hình dáng con đường đi học, của bụi tre làng thấp thoáng trong đêm trăng; là dáng mẹ gánh lúa trên đê hay dáng cha đang lom khom cày ruộng. Quê hương không chỉ là nơi ta được sinh ra và nuôi lớn, mà còn là nơi chan chứa nhiều kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ.
  • Những mùa xuân nối tiếp
    Mùa xuân vẫn về qua cây cầu vắt ngang sông. Một khúc sông rộng đủ để những chuyến đò ngang bối rối, chênh chao. Khi không còn chở đò nữa, bóng người lái đò cứ thế xa dần, mờ dần phía cuối con đê. Bến đỗ, nẻo về ngoằn ngoèo, xa tít tắp. Ai đó còn gọi với: thầy ơi, u ơi. Chiếc lá rơi vào chiều lỗi hẹn. Quê và những mùa xuân nối tiếp làm xao động tấm chân tình.
  • Bà ngoại của tôi
    Bà ngoại tôi có dáng người gầy gầy, lưng bà hơi còng, tóc bà xen kẽ sợi đen, sợi bạc. Khuôn mặt bà nhiều nếp nhăn, nhưng khi bà cười, gương mặt bà vô cùng phúc hậu.
  • Trà Hương vị du ca
    Trong những tinh túy ẩm thực, trà là đồ uống mang hành trình gợi đầy chiêm nghiệm. Trà đến với người bởi nhớ, bởi duyên và bởi sự mê đắm của người, bảo tri kỷ thật chẳng sai.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Mùa thị vàng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO