Muôn vị tình yêu

Nguyễn Hữu Thăng dịch từ tiếng Anh| 24/08/2020 19:30

LTS: Tình yêu trong thơ ca luôn lấp lánh với muôn màu muôn vị. Có khi là lời hoan ca hạnh phúc nhưng cũng có khi là nỗi buồn cô đơn, có khi là vị ngọt trong từng con chữ nhưng cũng có khi là vị chát đắng tận cõi lòng… Chẳng thế mà, với Rabindranath Tagore, tình yêu là lời khẩn cầu của cô gái: “Anh yêu ơi! Hãy nói với em đi! Hãy tâm sự bằng những lời anh hát”. Còn Edgar Allan Poe có phần bi quan khi tình yêu “Vẫn chỉ mộng mơ, mơ mộng bẽ bàng?” Riêng tình yêu của William Shakespeare lại là “Bản hòa âm cất lên

Muôn vị tình yêu

Rabindranath Tagore (1861 - 1941, Ấn Độ)

Hãy nói với em, anh yêu!

Anh yêu ơi! Hãy nói với em đi! Hãy tâm sự bằng những lời anh hát.
Đêm mịt mùng. Trong mây sao đã khuất. Gió thì thầm qua kẽ lá chơi vơi.
Em sẽ để tóc mình buông xuôi. Tấm thân em áo choàng xanh trùm kín, bao trùm nào khác màn đêm.
Em sẽ ghì đầu anh vào tấm ngực em, nghe thủ thỉ tiếng tim anh cô độc. Em sẽ nhắm mắt lắng nghe con tim đập. Khuôn mặt anh, em chẳng dám nhìn đâu.
Khi anh dứt lời, ta im lặng bên nhau. Trong đêm tối chỉ ngàn cây xào xạc.
Bình minh sẽ ửng dần, màn đêm dần nhòa nhạt. Hai chúng mình bốn mắt gửi niềm thương, rồi sẽ chia tay mỗi đứa một con đường.
Anh yêu ơi! Hãy nói với em đi! Hãy tâm sự bằng những lời anh hát.

Lord Byron (1788 - 1824, Vương quốc Anh)

Nàng đi trong vầng sáng đẹp 

Như màn đêm, nàng đi lung linh dáng  
Không gợn mây, trời lấp lánh đầy sao 
Đẹp vô cùng sắc diệu huyền tối sáng
Hiện trong mắt nàng quyến rũ biết bao!
Ánh nắng ban ngày còn chói chang gay gắt
Ánh mắt kia mới hiền dịu nhường nào!

Nếu thêm bớt chỉ một phần mờ tỏ
Sẽ tổn thương vẻ đẹp khó thành lời
Trên mái tóc đen dập dờn óng ả
Như nhạt nhòa vệt sáng chảy buông xuôi
Trên khuôn mặt dường nghĩ suy thầm kín
Thấy trắng trong và cao quý khác vời!

Đôi lông mày, cặp má hồng mơn mởn 
Âu yếm với ai lặng lẽ, dịu dàng
Nụ cười mê hồn, dung nhan lộng lẫy
Nói hộ cuộc đời cô gái hiền ngoan
Cả thế giới trong lòng nàng thanh thản
Một trái tim yêu trong sáng vô vàn.

Emily Jane Bronte 
(1818 - 1848, Vương quốc Anh)

Tình yêu và tình bạn

Tình yêu tựa hoa hồng thắm đỏ
Tình bạn như cây lá nhựa ruồi
Nhựa ruồi xám khi hoa hồng nở rộ
Hỏi loài nào mãi mãi xinh tươi?

Mùa xuân đến, hồng kiêu sa rực rỡ
Khi hè sang theo gió ngạt ngào hương
Nhưng đến khi mùa đông về lạnh giá
Ai dám khen hồng nhan sắc dễ thương?

Đến khi ấy hồng héo khô tàn tạ
Còn nhựa ruồi trang điểm giúp trẻ trung
Rét tháng mười hai, mặt người buồn bã 
Vòng lá xanh mơn mởn đẹp vô cùng.

Edgar Allan Poe (1809 - 1849, Mỹ)

Mộng trong mộng  

Không thể hôn lên trán em được nữa
Đã đến lúc chia tay
Anh phải nói điều này
Em đã đúng, cả cuộc đời anh đó 
Chẳng qua là giấc mộng bấy nay.

Nhưng nếu đã bay đi hết niềm hy vọng
Dù ban đêm hay cả ban ngày
Dẫu hư vô hay chỉ là ảo tưởng 
Thì phải chăng còn lưu lại mảy may?
Tất cả những gì ta nhìn, ta cảm nhận
Vẫn chỉ mộng mơ, mơ mộng chất đầy?

Anh đang đứng
Bên đại dương sóng trào dữ dội
Những hạt cát vàng óng ánh trong tay
Giữ chẳng được rồi, vàng rơi lả tả
Mất dần qua kẽ ngón tay
Anh khóc hoài, anh đã khóc đắng cay.

Ơi Thượng đế! Vì sao ta không thể
Nắm chặt trong tay những hạt cát vàng
Ơi Thượng đế! Vì sao ta không thể
Cứu một hạt thôi từ con sóng phũ phàng
Tất cả những gì ta nhìn, ta cảm nhận
Vẫn chỉ mộng mơ, mơ mộng bẽ bàng?

William Shakespeare 
(1564 - 1616, Vương quốc Anh)

Bản Sonnet 008     

Tiếng nhạc trong em sao nghe buồn đến thế?
Chẳng thấy ngọt ngào mà tự lấy làm vui
Sao lại đắm say những điều ứa lệ
Hoan hỷ cười ư? Khi ta luống ngậm ngùi

Phải chăng tiếng du dương dìu dặt
Êm ái nhịp nhàng lại làm đắng lòng em
Hay khúc nhạc kia là lời trách móc?
Nỡ hững hờ bản hòa tấu trong tim 

Hãy nghe điệu đàn thiết tha trìu mến
Những sợi dây cùng chung nhịp chan hòa
Như tiếng trẻ thơ bên mẹ cha âu yếm
Vui biết nhường nào một bản đồng ca!

Bản hòa âm cất lên từ dàn nhạc
Hát em nghe “Đừng đơn độc đến già”.

Sara Teasdale (1884 - 1933, Mỹ)

Hoang tưởng 

Tiếng của nàng như nước trong veo
Từng giọt giọt nhỏ trên đá tảng
Trong rừng già xa xăm và trầm lặng
Đùa chơi một mình nơi vắng vẻ bình yên

Ý nghĩ của nàng đẹp tựa bông sen
Từ dòng suối thiêng liêng hé nở
Trước ngôi đền, ở ngay dưới cửa
Trầm lặng nàng ngồi trong cõi mộng mênh mông

Nụ hôn của nàng như mơn mởn hoa hồng
Hoàng hôn buông ánh lên màu đằm thắm
Cánh cửa công viên Babilon đã đóng
Trầm lặng nơi đây vào giấc ngủ nhẹ nhàng.

William Blake 
(1757-1827, Vương quốc Anh)

Con hổ  

Hổ ơi! Hổ ơi! Trong rừng tối om om
Có ánh lửa vằn vèo từ vết cháy
Tạo nên dáng oai phong lừng lẫy
Là chân tay và cặp mắt thiên thần

Ngọn lửa trong mắt ngươi rực sáng muôn phần
Đốt cháy trời cao và vực sâu vô tận
Đôi cánh nào để tung hoành chiến trận
Cánh tay nào giành ngọn lửa uy linh?


Tài nghệ thế nào, hay sức mạnh  bình sinh
Đã tạo nên trái tim, thịt gân rắn chắc
Khi trái tim ngươi khởi đầu nhịp đập
Là chân tay dũng mãnh đến lạ kỳ!

Xích sắt ư? Hay cả búa chùy? 
Từ lò nung luyện cho ngươi  trí óc?
Đe sắt nào hay cánh hay gang sắt?
Dám bắt ngươi, khủng khiếp một hung thần?

Những vì sao đưa ngọn giáo xuống gần
Làm cả trời xanh nhạt nhòa nước mắt
Tác phẩm tạo ra để  mỉm cười thưởng thức?
Tạo ra ngươi, cũng tạo cả cừu non?

Hổ ơi! Hổ ơi! Trong rừng tối om om
Có ánh lửa vằn vèo từ vết cháy
Tạo nên dáng oai phong lừng lẫy
Là chân tay và cặp mắt thiên thần.
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Muôn vị tình yêu
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO