Nhớ chú chó vàng

Đào Mạnh Long| 09/11/2019 09:15

Mẹ gọi điện bảo chú chó vàng nhà tôi mới chết đêm qua, đúng 12 giờ, vẫn bệnh cũ. Trước, tiêm mấy mũi là khỏi thế nhưng lần này nó chết nhanh lắm, chỉ sủa mấy tiếng thất thanh rồi lịm đi. Bố mẹ lục tục trở dậy chạy xuống bếp thì thấy nó đang nằm co quắp.

Nhớ chú chó vàng

Mẹ gọi điện bảo chú chó vàng nhà tôi mới chết đêm qua, đúng 12 giờ, vẫn bệnh cũ. Trước, tiêm mấy mũi là khỏi thế nhưng lần này nó chết nhanh lắm, chỉ sủa mấy tiếng  thất thanh rồi lịm đi. Bố mẹ lục tục trở dậy chạy xuống bếp thì thấy nó đang nằm co quắp. Lay mãi nó mới ngếch mõm lên liếm liếm vào tay mẹ vài cái rồi nhắm nghiền mắt. Tôi buông điện thoại mà nước mắt cứ chực trào ra. Nó sống với gia đình tôi cũng đã bảy tám năm rồi.

Vẫn nhớ cái ngày đầu tiên nó về nhà tôi mới chỉ bé bằng quả xoài, đứng nép vào góc tường bếp bù hóng bám đen ngòm, bốn chân run lẩy bẩy, đuôi quặp vào, đôi mắt ầng ậc nước ngơ ngác nhìn đám trẻ con chúng tôi. Nhớ những đêm cả nhà bị đánh thức vì tiếng rên nỉ non vì nhớ mẹ của chó con. Tôi nằm trên giường, thương nó lắm nhưng không dám chui ra khỏi chăn vì sợ ma. Chắc là chó con sợ lắm, một mình trong căn bếp lạ hoắc lạ huơ, bóng tối im phăng phắc, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng sục sạo của lũ chuột đang kiếm ăn.

Vài hôm sau nó quen dần, quanh quẩn cửa bếp rồi lang thang ra sân, thấy cái gì cũng lạ lẫm đứng trân trân nhìn hồi lâu. Đôi mắt nó tròn to đen lay láy, tôi có thể soi mình trong đó. Nhớ mỗi sáng chó con cắn chặt gấu quần tôi lôi lại như thể muốn rủ rê ở nhà chơi hay chạy một mạch từ trong bếp ra đầu ngõ, mừng quýnh quáng khi nghe tiếng xe đạp lọc cọc của tôi đi học về.

Mẹ bảo: “Con chó này khôn lắm. Khi có người ở nhà thì ai ra ai vào nó cũng chẳng buồn cắn một tiếng. Thế nhưng hễ cả nhà đi vắng đặc biệt ban đêm nó sẽ nằm canh ở thềm, một tiếng động nhỏ đến mấy cũng không bỏ sót. Buổi sáng, bố mẹ ngủ dậy là phải chào một tiếng rồi xoa đầu nếu không nó sẽ cứ quẩn chân mãi chẳng rời. Đến bữa, bưng cơm ra mà quên mời một câu là nó cứ nằm ở xa nhìn, đói mấy cũng không động. Mấy lần trêu sẽ bán nó thế mà nó giận bỏ ăn cả ngày trời…”.

Tôi lên thành phố trọ học rồi ra trường đi làm, cả năm về quê được hai, ba lần. Nhìn thấy tôi chó vàng chẳng buồn vẫy đuôi. Đến khi tôi lại gần hỏi chuyện, nó mới ngước lên nhìn rồi vẫy đuôi vài cái cho có lệ. Chắc nó giận tôi đi miết chẳng về thăm bố mẹ, thăm nó. Ở quê giờ chỉ còn hai ông bà lủi thủi. Nghe tin chú chó vàng mất, tôi thấy mất mát như thể phải chia ly với một người thân trong gia đình. Nuối tiếc vì lần trước về nhà tôi không chơi với nó lâu hơn, xoa đầu hay hỏi han tâm sự cùng nó nhiều hơn. Ánh mắt buồn trĩu của nó trước khi tôi ra bến xe trở lại thành phố cứ ám ảnh vào cả giấc mơ. Có phải nó cảm nhận được bệnh tật, biết rằng sắp phải rời xa hay muốn nói điều gì? Hàng trăm câu hỏi cứ chật chội trong đầu tôi mà chẳng thể nào tìm được lời giải đáp.
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Nhớ chú chó vàng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO