Ngày nhỏ, chiều xuống, dường như lần nào tôi cũng hỏi dì: “cánh chuồn về ngủ ở đâu”. Lần nào, dì cũng nghẹn miếng táo dại ở góc vườn. Rồi sống đến nửa cuộc đời tôi cũng không biết tăm tích giấc ngủ của những cánh chuồn ấy. Chỉ biết là, khuất nẻo bờ suối về rừng.