Nguyệt Vũ

Thơ - Ngày đăng : 16:27, 21/05/2020

Sinh năm 1963, quê ở Thái Bình, hiện sống tại Hà Nội. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội Nhà văn Hà Nội. Đã xuất bản 4 tập thơ, có thơ đăng trên các báo, tạp chí Trung ương và địa phương
Nguyệt Vũ
Ra Hà Nội đi anh

Em thèm bước chân anh
trên phố khuya Hà Nội
bối rối hồ Tây 
sóng sánh trăng buồn.

Cạn thu rồi gió lạnh từng cơn
Rưng rức trong nhau một mùa thu cũ
Ngày hanh hao “rẽ đời anh lối nhỏ”
Lá có còn xao xác nữa không anh?

Ra Hà Nội đi anh
Mùa thu vàng giang rộng
Vòng tay em có đủ níu chân người
Ngày không anh lá lặng lẽ rơi
em âm thầm ghen tuông
trời chiều nổi gió.

Lá cứ rụng nhuộm vàng áo phố
Mùa thu đang ngơ ngẩn bước anh về
Em cần anh như ánh sáng ngoài kia
Sau ô cửa là khung trời vàng nắng

Ra Hà Nội đi anh
sóng ngày đã lặng
Tiếng rao đêm trong phố cổ mơ hồ
Bên hồ Gươm liễu rủ như mơ
Ghế đá ấm hơi chúng mình vẫn đợi

Em đàn bà, hờn ghen nông nổi
Thắc thỏm âu lo sợ mất anh rồi
Trái tim chiều lạc nhịp chơi vơi
Vẫn ngóng đợi từng dòng tin nhắn

Ra Hà Nội đi anh
mùa thu ngọt đắng
Những ngôi sao xa,
trời đêm không yên lặng
thấu buốt tim em khi lá trút 
giao mùa.

Xuân

Người đàn bà trong em đã ngủ yên rồi
Bất chợt thức bởi mùa non nõn lạ
Vầng trăng xanh và dòng sông êm ả
Lại bồi hồi lại rạo rực yêu

Em đã lơ ngơ lạc lõng những buổi chiều
Bất chợt chạm nụ cười anh chàng hoàng tử ngang qua vườn cổ tích
Trái tim ngày u tịch
Chợt bừng lên tia nắng phiêu diêu

Người đàn bà trong em đã ngủ quên
bất chợt hót chú chim sâu nho nhỏ
Bên cửa sổ phím đàn piano bỏ ngỏ
nốt nhạc khẽ ngân lên 
mùa xuân đang dâng hương

Trái tim tuổi hoa niên
Lại náo nức mùi thơm cỏ dại
Giọt sương trên môi
trong vắt
phấp phỏng mùa xuân.

Và trong tim có suối nhạc trong ngần
Người đàn bà xuân thì bừng lên khao khát
Như lời bài ca chưa được hát
Đêm ngập ngừng bung cúc ngực tròn căng

Nguyệt Vũ