Nguyễn Hòa Bình

Thơ - Ngày đăng : 14:45, 04/05/2020

Sinh năm 1953, hiện sống và làm việc tại Hà Nội, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, hội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Đã in 3 tập thơ tại NXB Hội Nhà văn: Tìm về, Hỏi mình, Lửa than. Được trao Giải A cuộc thi Thơ tình (2006 - 2007) do tuần báo Văn nghệ, Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức.
Nguyễn Hòa Bình
Ngủ yên bạn nhé

Ta trở lại nơi một thời bom lửa
Cỏ đã xanh Thành Cổ tự ngày nào
Bạn nằm đó giờ lẫn vào hồn đất
Rễ cỏ ơi bám nhẹ kẻo bạn đau.

Thạch Hãn kìa sông chở nước về đâu
Xin đừng cuốn phù sa ra tận biển
Cốt nhục bạn trong sóng sông thao thiết
Mơ níu bờ được ôm đất quê hương.

Thôi ngủ yên, bạn nhé, đừng buồn
Căn nhà đất mẹ vừa dựng lại
Mảnh vườn nhỏ giờ thơm hoa trái
Mẹ cả đời thương út long đong.

Quảng Trị chiều nay biển cũng nao lòng
Nên nghiêng đổ dâng phù sa ngập bãi
Gió như thể cứ gọi hoài gọi mãi
Những vong hồn con Việt lạc đâu xa.

Yên nghỉ đi - Đây cũng đất quê nhà.

Vĩnh Yên vẫn đợi

Mưa dầy quá Vĩnh Yên, mờ trước mặt.
Hãy dừng đi. Thôi, ướt hết em rồi
Tàu cọ nhỏ che đủ vừa vạt tóc
Gần đấy mà, sao lại thật xa xôi.

Mưa dầy quá. Vĩnh Yên. Đừng lỡ hẹn  
Đất héo mòn đến thành gạch đá ong
Thương đầm Vạc, con Tép Dầu bạc vảy
Chuyến tàu qua, dốc Láp cũng nao lòng.

Mưa dầy quá. Vĩnh Yên. Chiều rất thật
Gió dùng dằng quẩn rối cả tóc tre
Ơ xóm Gạch, hương húng mà cay mắt
Bến Cầu Oai vấn víu chẳng nỡ về.

Mưa dầy quá. Vĩnh Yên mà. Vẫn đợi.

Tìm về 

Tôi về phố huyện tìm em
Cây sung, bến nước, ai quên ai rồi
          Cái thời bom lửa của tôi
Con đường cỏ cháy trọn đời còn thương
Một câu kinh nghẹn giáo đường
Khói sông nhòa cả hoàng hôn mấy chiều.

Cái thời ấy mãi còn yêu
Lá sen đội nắng, cánh diều chân đê
Điệu chèo nghiêng cả đêm hè
Lối khuya níu bước ai về cùng ai.
Nghe như gió khẽ thở dài
Bóng trăng bịn rịn đưa ai sang cầu
          Phải ai đã nói một câu
Xa rồi liệu nhớ, mai sau lối về.
Bấy năm rụng mấy tóc thề
Lời xưa bến cũ tôi về tìm ai.

Nguyễn Hòa Bình