Nguyễn Khoái

Thơ - Ngày đăng : 09:27, 20/02/2020

Sinh năm 1946, quê Nam Định, hiện sống tại Hà Nội. Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Đã in 3 tập thơ, có nhiều thơ in trên các báo Trung ương và địa phương.
Nguyễn Khoái
Đền Hùng ngày thu lặng

Mơn man nắng gió đền Hùng
Hàng cây trò chỉ sáng bừng trong mưa
Dấu chân chạm bước người xưa
Nghìn năm Nghĩa Lĩnh vẫn chưa thấy già
Dù ai buôn bán gần xa
Đến ngày Quốc giỗ, trẻ già chớ quên
Âu Cơ - tâm đức - linh thiêng
Mà thành nòi giống, mà nên cội nguồn
Binh đao, dâu bể, gió sương
Đền Hùng, nguồn sáng ngàn phương tụ về
Thậm thình, gạo giã canh khuya
Rùng rùng trống trận, người đi rợp trời
Ta nghe Thục Phán dặn lời
Cột đá thề: Gửi muôn đời cháu con
Còn lăng mộ Tổ thì còn
Con dân đất Việt - linh hồn cha ông
Sinh từ trăm trứng tiên rồng
Ta mang huyền thoại tươi hồng mà đi!
Vu vơ

Đến thời trái ớt không cay
Quả chanh lại ngọt trong tay em cầm
Cam vàng cứ chín lặng thầm
Trên cành bưởi diễn
Rì rầm nắng xiên

Đến thời thị nở hóa tiên
Tôi không tin bởi trăng điên đảo chiều
Đấy ư, hạt lúa quê nghèo
Gánh bao nhiêu nợ
Quá nhiều gió giông
Rồi mai
Ngan ngát cánh đồng
Chỉ còn ngọn cỏ không chồng là thơm....

Dùng dằng

Đội mưa
Đi đám cưới em
Cữ này trời cứ liên miên bão bùng
Nửa muốn đi
Nửa ngại ngùng
Nửa đi là ở tấm lòng giục đi
Nửa còn lại cứ vân vi
Sang đò chuyến nữa
Mưa chi trắng đồng
Thoảng ru
Bong bóng phập phồng
Ôm ghì con chặt mà không muốn rời.... 
Chiều về
Thăm thẳm mình tôi
Giữa mưa
Lại hỏi
Ông trời tạnh chưa!

Nguyễn Khoái