Trần Văn Chính

Thơ - Ngày đăng : 08:43, 12/11/2019

Sinh năm 1952, quê Phú Thọ, hiện sống tại Hà Nội; Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội, đã in 2 tập thơ tại Nhà xuất bản Hội Nhà văn: Những mảnh ghép; Phơ phất trắng mây.
Trần Văn Chính
Mẹ tôi

Canh hai mẹ đã dậy rồi
Mỏng manh áo vá leo đồi cắt sơn
Đuốc sương buốt giá chập chờn
Giọt sơn chảy xuống nỗi buồn mẹ tôi

Nắng nung rải sắn ra phơi
Trắng cong lát sắn mồ hôi ròng ròng
Mẹ như cây sắn lòng khòng
Mọc trên đất sỏi mòn trông củ gày

Rét đông buốt rụng bàn tay
Ngâm bùn mẹ cấy cả ngày dầm mưa
Nón mê áo lá gió lùa
Co ro tím tái muôn mùa xưa sau

Mẹ về tủi phận làm dâu
Ông bà sắp đặt miếng trầu ép non
Chồng đi biền biệt chon von
Gánh mùa lệch bóng gánh con lẻ mình

Còn tôi xanh trẻ vô tình
Tứ phương bươn bả lặng thinh mẹ chờ
Đến khi chân mỏi gối trơ
Tìm về với mẹ tay quờ vào không

Mẹ ơi khói trắng cả đồng
Cúi xin lạy mẹ gió đông đầy trời.

Đã thu

Xanh thắp phố lên mùa
Gió níu cây dào dạt
Nắng bâng khuâng trải mật
Hồ trở mình xanh lơ
Em trong vắt bất ngờ
Áo trắng rưng rưng phố
Thả cong chiều vào nhớ
Ta biết lòng đã thu

Nghe quan họ bên sông Thương

Rằng mê quan họ một đời
Rằng mơ thăm thẳm nước trời sông Thương
Heo may và nắng đưa đường
Sông Thương quan họ khói sương đợi người
Câu ca lay đổ người ơi
Vẫn trong leo lẻo như thời mới sinh
Vẫn đa mang vẫn nặng tình
Vẫn như xiêu quán đổ đình như không
Sông Thương dòng đục dòng trong
Câu ca sinh nở trên dòng sông trăng
Cánh cò và lũy tre giăng
Và mồ hôi hát lên bằng dân ca
Ơi người mớ bảy mớ ba
Câu ca đánh đắm tôi và sông Thương

Trần Văn Chính