Nguyễn Thanh Hoa

Thơ - Ngày đăng : 11:10, 16/08/2019

Sinh năm1990 tại Tiền Giang, hiện sống tại TP. Hồ Chí Minh; Hội viên Hội nhà văn TP. Hồ Chí Minh. Tác phẩm đã xuất bản: Mãi mãi là người tình, Nợ nhau một kiếp chung đôi lữ hành
Nguyễn Thanh Hoa

Hữu tình

Thuyền tựa vai vào bến ngủ trưa,
Say sưa sóng vỗ giấc êm đềm...
Có anh cỏ úa rũ mềm
Sóng soài sương rượu đương đêm đến ngày

Khóm hoa vàng lệ sắt se cay
Gió ve vuốt: Phiền ai giận dỗi?...
Sắt son ta nguyện suốt đời,
Cận kề sớm tối đất trời chứng nhân…

Mặt trời vàng lạc giữa phù vân
Trăng ngơ ngẩn nửa mê nửa tỉnh
Cánh diều đứt mộng phiêu linh
Liêu xiêu biết gửi chân tình cho ai...?

Lục bát trao ai…

Mai người xiêm áo sang sông
Tiếc chăng thương mến trong lòng chưa trao...?

Ngẩng đầu non vóc cao cao
Cúi mặt con nước chảy nao nao buồn
Dòng thơ mấy nét bút suông
Trăng hồ soi bóng, hoa gương in hình
Trách ai thôi chỉ giận mình 
Cách bờ cách bến cách tình... ly tao

Ngẩng đầu song én nghiêng chao
Cúi mặt đôi cá giỡn nhau bơi đùa 
Trăm năm chung chuyến đò đưa 
Có duyên tu đắc nhưng chưa vẹn toàn
Nghìn năm nên kiếp đá vàng 
Vững bền như thể thạch bàn bồ vi

Ai người cầu được tâm tri
Ai người tơ tóc mấy khi đẹp lòng?

Mai người rước khách má hồng 
Tiếc chăng khúc hát mặn nồng chưa trao...?

Đóa hoa của tình yêu

 “Tình yêu là gì ấy nhỉ?
Đi mà, cậu kể mình nghe…!”
“Tình yêu ấy à… vốn chỉ,
Như hoa sớm nở tối tàn…”

“Tình đầu thế nào cậu nhỉ?
Hẳn là một đóa thủy tiên…”
“… Hoa đẹp mà mong manh quá,
Rũ mình soi nước nghiêng nghiêng.”

“Nếu không phải tình đầu tiên
Mà chỉ đơn phương lưu luyến…?”
“Giống nàng Clytie trong truyện,
Hóa thành một đóa hướng dương!”

“Vô vọng dõi theo người thương
Hẳn là sẽ đau khổ lắm…”
Nếu nhỡ mặt trời tắt nắng
Còn đâu thiết sống trên đời.”
“Như cậu và mình thế thôi
Sẽ giống loài hoa nào nhỉ?”
“Giản dị, vững bền, ý chí
Như loài bất tử phải không…?”

Nguyễn Thanh Hoa