Nguyễn Thị Mai

Thơ - Ngày đăng : 08:45, 05/08/2019

Sinh năm 1955, quê ở Hà Nội; hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội Nhà văn Hà Nội. Đã in 12 tập thơ, được trao nhiều Giải thưởng Văn học của tạp chí Văn nghệ Quân đội, báo Văn nghệ, Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam.
Nguyễn Thị Mai

Lời thì thầm với cha

Trong hồn mỗi lúc nhớ quê
Ngược tàu Vũ Ẻn con về nhà ta
Con về với gió vườn cha
Căn nhà lợp cọ, chuối na xanh rì…

Sông giờ bờ bến thiên di
Cha giờ tên tuổi khắc ghi ngoài đồng
Quê còn chị gái đợi trông
Dáng gầy như mẹ gánh gồng khi xưa

Còn bờ tre, tiếng gà trưa
Dải đê bụi nắng, trơn mưa bước làng
Thương quê, thương chuyến đò sang
Gạo châu củi quế, vắt ngang lở bồi

Thơ không nói nổi nghĩa đời
Con thành chú Cuội ời ời gọi cha
Đất đồng Phương Xá quê ta
Thấm lời con xuống sâu xa mạch nguồn

Mai rồi chẳng thể về luôn
Hồn con vẫn ngược vui buồn với sông
Với người chị gái đợi trông
Tiễn em ra tận bến sông dặn dò

Sang ngang chị trả tiền đò
Quê hương vẫy mãi cánh cò nghĩa nhân.

Qua hàng trầu nhớ mẹ

Gian hàng trầu vỏ quen một thuở
Cau tươi, vỏ thắm, lá thơm cay
Đi chợ con bớt dăm đồng vặt
Mua để mẹ ăn mỗi thường ngày

Quết trầu đỏ thắm làn môi mẹ
Sau bữa cơm đèn, trải chiếu hoa
Mẹ ngồi thong thả bên hè mát
Hàng xóm sang chơi ấm cửa nhà

Nhưng rồi hình bóng về xa khuất
Mẹ chẳng còn ăn những miếng trầu
Chiếc cơi trống vắng hơi đồng lạnh
Con đặt tay vào ngón buốt đau

Mẹ ơi!
Thơm cay một miếng trầu xưa
Mà con phải bớt tiền mua vì nghèo
Bây giờ đã hết gieo neo
Lại không còn mẹ mà chiều. Khổ không!

Từ ngày đưa mẹ ra đồng
Qua hàng trầu vỏ con không dám nhìn.

Nguyễn Thị Mai