Phượng gọi hè sang

Truyện - Ngày đăng : 09:37, 25/05/2019

Sáng, ghé sang trường cũ tìm hiểu khóa học ngắn hạn cho đứa bạn, đập vào mắt, cây phượng ngay lối cổng ra vào, từng vòm lá xanh xôn xao vẫy gọi cùng chùm hoa rực cháy đỏ nhói trời. Bỗng nghe trong lòng bâng khuâng da diết. Nhanh thật! Đã là tháng Năm rồi đấy…
Phượng gọi hè sang
Sáng, ghé sang trường cũ tìm hiểu khóa học ngắn hạn cho đứa bạn, đập vào mắt, cây phượng ngay lối cổng ra vào, từng vòm lá xanh xôn xao vẫy gọi cùng chùm hoa rực cháy đỏ nhói trời. Bỗng nghe trong lòng bâng khuâng da diết. Nhanh thật! Đã là tháng Năm rồi đấy…

Cũng đã từ rất lâu, từ khi rời khỏi ghế nhà trường những tháng Năm trôi qua tôi chẳng mấy bận lòng. Cuộc sống thị thành, cơm áo gạo tiền cuốn lấy, mệt mỏi tôi chẳng có thời gian nghĩ nhiều về quá khứ, hiện tại, tương lai. Ngày qua ngày, tôi chẳng khác một chú rô bốt được lập trình sẵn là bao nhiêu. Ngày đi làm, tối mệt mỏi ngủ vùi trong căn gác trọ chật hẹp, cũng chẳng buồn đọc sách báo.

Chỉ cách đây có ít năm thôi mà tôi khác quá, quên luôn cả những tháng Năm của ngày xưa êm đềm, dấu yêu bao kỷ niệm, quên cả những chùm phượng gọi hè thuở còn ngồi trên ghế nhà trường. Phút giây ngắn ngủi, nỗi nhớ bỗng ùa về…

Sân trường tháng Năm lung linh nắng dát vàng, giục chùm phượng vĩ đơm hoa đỏ rực. Dãy nhà cấp bốn, nơi chúng tôi theo học, nép mình sau hàng phượng xanh rì, hoa đỏ rực, như gợi tô thêm bức tranh mùa hè thêm sống động. Giờ ra chơi, lũ học trò reo vui bên gốc phượng, vờ níu những nhành phượng xuống sát miệng cười duyên, rồi vô tư nhặt những cánh hoa ép vào trang lưu bút bạn bè.

Những cánh bướm phượng rập rờn trong trang giấy thơm mùi mực, thơm tình bạn ngọt ngào. Nhiều bài thơ vụng dại cũng được “xuất khẩu” ra ngay dưới gốc phượng. Lá thư tình học trò ngây ngô đến đáng thương bị lũ bạn khơi ra, trêu chọc, từ tay đứa này sang đứa khác rôm rả cả một khoảng trời mùa hạ trong xanh… 

Tôi nhớ những mùa phượng đầu hè, những năm còn thơ dại, len lén đợi bác bảo vệ khuất bóng rồi trèo lên cây hái bông phượng để ăn. Cái vị ngòn ngọt của nhụy hoa sao mà ngon đến thế không biết, nó là “thức quà” khó cưỡng đến nỗi không biết bao nhiêu lần tôi bị bảo vệ bắt gặp, phải viết bản kiểm điểm, ấy mà vẫn không chừa.

Ngày ấy thiếu thốn, đâu như học trò bây giờ, tiền được bố mẹ đặt sẵn trong cặp, ưng gì mua nấy. Còn học trò chúng tôi, ăn quà cũng phải chờ có dịp, tự khám phá, vin vào cây trái quanh mình làm quà bỏ miệng. Dưới vòm lá xôn xao, nắng trải vàng như rót mật, tôi mường tượng lại hình ảnh ngày xưa một mình chui vào trong góc tường với bọc áo đầy hoa phượng, miệng cười không ngớt…

Ôi cái thủơ ngây thơ, dại khờ!

Mùa phượng gắn với mùa ve, mùa chia tay học trò. Mùa hè năm cuối cấp, nhìn thấy phượng nở lại xao xuyến. Mỗi một ngày tới trường, những “đốm phượng” lại lan khắp, ngước mắt nhìn lên bầu trời đỏ rực mới hay chăng đời học trò sắp sửa vụt trôi.

Chúng tôi tiếc nuối không giữ trọn được những ký ức học trò tươi đẹp, vẫn còn đó những giận hờn, những ích kỷ vụn vặn để rồi phút cuối dằn vặt bản thân mình, rồi lại giá như… Phút cuối chúng tôi bên nhau, tình thương như gắn chặt, giọt nước mắt rơi xuống, hẹn ngày gặp lại… 

Cứ thế, những mùa phượng trôi qua, chỉ còn ký ức ở lại với mùa phượng đong đầy nỗi nhớ. Tôi muốn được lang thang trên sân trường, nhặt từng cánh phượng, làm bướm ướp tặng bạn bè, muốn được cùng bạn bè vui đùa, tiếng cười vang lên không còn giận hờn, trách cứ, muốn được trở về tuổi học trò ngây thơ, trong sáng…

Mùa phượng trôi qua nhắc nhở tôi rằng, đừng vì quá mưu sinh mà quên đi những yêu thương thường nhật, hãy để ký ức ru những bình yên, thắp lên hành trang tươi mới…

Cao Văn Quyền